ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

Chương 251

Tô Thư Nghi biết những lo lắng của Tô Ninh Kiều, khẽ nói rằng: “Được rồi, mẹ tốt bụng của con à. Cố Mặc Ngôn năm lần bảy lượt không màng nguy hiểm bảo vệ con, con thích anh ấy, cũng tin tưởng anh ấy.

Mẹ đừng lo lắng nữa.”

Tô Ninh Kiều thấy Tô Thư Nghỉ nở nụ cười ngọt ngào, cuối cùng bà cũng thỏa hiệp.

Bà nói: “Được rồi, nếu con đã quyết chuyện hôn nhân của con, vậy thì sống với người †a cho thật tốt. Chỉ cần con hạnh phúc là mẹ vui rồi.”

Tô Thư Nghi ôm lấy Tô Ninh Kiều, làm nũng với bà: “Mẹ, con biết mẹ thương con, mẹ con chúng ta nương tựa lẫn nhau mà, mẹ yên tâm đi, con biết chăm sóc tốt cho mình mà.”

“Con bé ngốc.” Mắt Tô Ninh Kiều lóe lên ánh nước.

Cố Mặc Ngôn mua cơm canh nóng hổi đi vào, thấy hai mẹ con như vậy, chỉ ngồi ở bên cửa mà không làm phiền.

Thấy anh như thế, ánh mắt lạnh lùng của Tô Ninh Kiều cũng dịu đi nhiều, thế mà lại vươn tay ra với Cố Mặc Ngôn, nói rằng: ‘Cố ị Mặc Ngôn, tới đây đi, tôi có lời này muốn nói với cậu.”

“Cố Mặc Ngôn.’ Tô Ninh Kiều nói từng câu từng chữ, dáng vẻ vô cùng trịnh trọng: “Tôi chỉ có một đứa con gái này thôi, nó đi theo tôi phải chịu rất nhiều khổ cực, cho nên dù nghèo khó hay giàu sang, tôi chỉ muốn nó †ìm được một người tốt mà sống cả đời bên nhau. Nếu nó đã nói nó thích cậu, vậy thì, tôi chỉ đành giao nó cho cậu thôi.”

Cố Mặc Ngôn bất ngờ nhìn sang Tô Thư Nghi.

Thái độ của Tô Ninh Kiều đột nhiên thay đổi, chắc chắn là Tô Thư Nghi đã nói gì đó với bà.

Anh vần còn nhớ, trước đây Tô Thư Nghỉ nói với Tô Ninh Kiều rằng cô không hề thích anh, chẳng qua chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.

Vậy thái độ của Tô Ninh Kiều thay đổi như bây giờ, là vì Tô Thư Nghi đã nói với bà rằng cô muốn ở bên anh sao?

Nghĩ tới khả năng này, khuôn mặt lạnh lùng của Cố Mặc Ngôn cũng dịu đi một chút.

Tốt quá.

Cuối cùng người phụ nữ này cũng đã chịu thừa nhận anh với người thân của cô rồi sao?

Nghĩ vậy, Cố Mặc Ngôn ngẩng đầu nhìn Tô Ninh Kiều, giọng điệu vẫn bình tĩnh như thường nhưng lại thêm chút thận trọng: “Bác gái, bác yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Tô Thư Nghi.”

Anh không phải người giỏi ăn nói, nhưng lời anh nói ra, chắc chắn sẽ nói được làm được.

Tô Ninh Kiều cũng nhìn ra được sự chân thành của anh, bèn gật đầu.

Cuối cùng ba người cũng làm hòa, nhưng Tô Thư Nghĩ biết mẹ thích yên tĩnh, bởi vậy ăn xong cơm bèn rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của Tô Thư Nghị, Tô Ninh Kiều ngồi một mình trên giường, nụ cười nơi khóe miệng dần trở nên cứng đờ.

Bà thật may mãn, có một đứa con gái tốt hiếu thảo như Tô Thư Nghi.

Thế nhưng, bà lại không phải một người mẹ tối…

Bà cảm thấy mình có lỗi với Tô Thư Nghị, nhiều năm trôi qua vậy rồi, nỗi niềm áy náy càng thêm mãnh liệt.

Nếu như Tô Thư Nghi biết được nguyên nhân tất cả mọi chuyện, cô vẫn sẽ nhận bà là mẹ chứ? Có khi nào sẽ hận bà cả đời không?

 

Bình luận

Truyện đang đọc