ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

Chương 242

Dương Tùng Đức giật mình vội vàng muốn hỏi, nhưng Cố Mặc Ngôn đã bế Tô Thư Nghỉ nhanh chóng đi ra ngoài rồi, vừa đi anh vừa dặn dò: ‘Lập tức đặt cho tôi một phòng ở khách sạn kế bên!”

Cố Mặc Ngôn đi với tốc độ nhanh nhất có thể, anh bế Tô Thư Nghi đi vào trong phòng khách sạn, thậm chí anh còn chẳng thèm để ý đến những cái chỉ chỏ của mấy người qua đường dành cho mình.

Đến phòng khách sạn, anh cũng không nhiều lời mà ném thẳng Tô Thư Nghi vào trong bồn tắm, mở nước lạnh, vừa xối nước lạnh vừa nghiêm túc nói: “Tô Thư Nghị, nhanh chóng tỉnh táo lại cho anh.”

Nước lạnh dập tắt được cái nóng hầm hập trên làn da Tô Thư Nghi, nhưng lại không thể dập tắt được ngọn lửa trong cơ thể cô.

Trái lại, cái lạnh bên ngoài cùng với cái nóng bên trong cơ thể, tương phản lớn như thế khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cô đau đớn cuộn mình trong bồn tắm, cô giấy giua lên tiếng: “Khó chịu… đau…

Nhìn dáng vẻ đau đớn của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn chỉ thấy tim mình như thắt lại.

Đồng thời anh cũng ý thức được, rất nhiều vết thương trên người Tô Thư Nghỉ vẫn chưa lành hẳn, bị ngâm trong nước băng gạc cũng bung ra hết rồi.

Không những thế, Cố Mặc Ngôn cũng nhanh chóng chú ý đến thuốc mê trên người Tô Thư Nghi, chắc chắn nó có tác dụng rất mạnh, dù anh có xối nước lạnh cỡ nào thì gương mặt đỏ bừng của Tô Thư Nghỉ vẫn y như thế, hơn nữa theo thời gian, tác dụng của thuốc ngày càng mạnh, gò má cô đỏ ửng bất thường như đang bệnh, trông cô cũng rất đau đớn.

Chết tiệt!

Rốt cuộc là kẻ nào!

Là ai đã cho cô dùng thuốc mạnh như thết Nhìn Tô Thư Nghỉ đau đớn như vậy, cuối cùng Cố Mặc Ngôn cũng không đành lòng, anh lập tức kéo cô khỏi bồn tắm, cởi s@ch quần áo ướt đẫm trên người cô ra rồi nhanh chóng lau khô, sau đó lại bế cô đến chiếc giường trong phòng.

Anh bật điều hòa ở mức thấp nhất, nhưng cơ thể của Tô Thư Nghỉ vẫn nóng hầm hập.

Tô Thư Nghỉ chỉ thấy càng lúc càng khó chịu, như thể đang có vô số con kiến đang liên tục cắn vào xương của cô.

Trong lúc hoảng hốt, khó chịu, hình như bóng dáng của Cố Mặc Ngôn trước mặt cô đã trở thành cọng cỏ cứu mạng của cô.

Cô cũng không còn sức lực để suy nghĩ nữa, cô vươn tay nắm chặt lấy cánh tay của anh, đau đớn nỉ non: ‘Cố Mặc Ngôn, cứu em với… em khó chịu lắm…”

Tô Thư Nghỉ không hề hay biết, giọng nói hiện giờ của cô khàn khàn và quyến rũ cỡ nào, nó đã khiêu chiến cực hạn của anh.

Không những thế, cơ thể của Tô Thư Nghi rất mịn màng bóng loáng, cô nằm trên giường, tóc hơi ướt xõa tung trên gương mặt nhỏ đỏ ửng của cô đã ép anh đi đến bờ vực của lý trí!

Chết tiệt!

Nhìn Tô Thư Nghi đau đớn như thế, cuối cùng Cố Mặc Ngôn cũng đưa ra quyết định, anh cúi đầu nhìn Tô Thư Nghỉ, ánh mắt tối đen như mực.

“Tô Thư Nghi.” Anh khẽ nói, sau đó chậm rãi tháo cà vạt của mình rồi cởi cúc áo ra: “Đây là điều em muốn, đừng trách anh”

Hiện giờ Tô Thư Nghỉ giống như bị lửa thiêu cháy vậy, cô làm gì nghe rõ rốt cuộc Cố Mặc Ngôn đang nói cái gì chứ, cô chỉ khó chịu nỉ non: “Cứu… cứu em…”

Bình luận

Truyện đang đọc