ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

Chương 211

Cố Gia Huy lại cứ như thân thể không phải của mình, sau khi rơi xuống đất lại lảo đảo đứng dậy, kéo Tô Thư Nghi chạy ra bên ngoài.

Nhưng mới chạy vài bước anh ta đã suýt ngã sấp xuống.

“Đủ rồi, Gia Huy, đủ rồi.” Tô Thư Nghi luống cuống đỡ anh ta, khản giọng nói: “Tôi đưa anh ra ngoài!”

Tô Thư Nghi phát hiện thế lửa dưới tầng một nhỏ hơn tầng hai nhiều. Tuy dáng người nhỏ xinh của cô kéo theo Cố Gia Huy rất cố sức, nhưng tốt xấu gì cũng không có lửa lớn, cô cắn đến rách cả môi, cuối cùng mới kéo được Cố Gia Huy ra ngoài.

Ra khỏi cửa mới phát hiện ánh lửa đã khiến các hộ gia đình xung quanh chú ý, có người gọi xe cứu hỏa và xe cứu thương tới, Tô Thư Nghi và Cố Gia Huy vừa đi ra, người vây quanh bốn phía không ngừng hô lên.

Lúc này nhân viên phòng cháy vừa mới chuẩn bị tiến vào, thấy hai người thì cũng choáng váng, mau chóng bước tới muốn đỡ bọn họ lên xe cứu thương.

Đầu óc Tô Thư Nghi choáng váng cực kỳ, hai mắt hoa hết cả lên, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ lấy một hơi cuối cùng, bắt lấy tay áo của lính cứu hỏa bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy… anh ấy không sao chứ.”

Vừa rồi cô gắng gượng kéo Cố Gia Huy ra ngoài, không thừa hơi sức đâu mà thăm dò tình trạng anh ta.

Lính cứu hỏa hiểu cô đang hỏi Cố Gia Huy, nhanh chóng xem xét thoáng qua mới nói: “Không có vấn đề gì đáng ngại đâu, chỉ ngất đi thôi, cô yên tâm!”

Lúc này Tô Thư Nghi mới thở phào nhẹ nhõm, hai mắt khép lại rồi chìm vào hôn mê.

Khi Tô Thư Nghi tỉnh lại đã đang nằm trong phòng bệnh tại bệnh viện.

Dương Tùng Đức đang ngồi ngay cạnh giường.

“Mợ chủ tỉnh rồi!” Dương Tùng Đức vừa thấy cô tỉnh thì vội đứng dậy: “Cô cảm thấy thế nào? Mắt có nhìn rõ không?”

Tô Thư Nghi bị anh ta hỏi mới phản ứng lại, lúc này hai mắt đúng là lờ mờ như sương mù, nhìn không rõ lắm.

Nhưng cô tạm thời không bận tâm cái này, chỉ bắt lấy Dương Tùng Đức, cổ họng khô khốc lên tiếng: “Cố Gia Huy đâu?”

Vừa hé miệng cô mới phát hiện giọng mình như chuông vỡ.

Sắc mặt Dương Tùng Đức hơi lúng túng, lại vẫn nói rõ: “Cô đừng lo lắng, cậu ấy không sao. Chỉ là hơi cảm nhiễm một chút thôi, nhưng chắc bây giờ cũng tỉnh rồi.”

Tô Thư Nghi nghe xong mới thở phào, lại bắt đầu ho sù sụ.

Dương Tùng Đức vội rót nước cho cô: “Cậu Cố đã trên máy bay rồi, chắc vài tiếng nữa sẽ về tới đây.”

“Không phải anh ấy bay sang nước M công tác à?”

“Anh ấy vừa nghe nhà bị cháy đã đặt vé chuyến sớm nhất quay về.” Dương Tùng Đức nghiêm túc nói: “Mợ chủ, cậu Cố rất lo cho cô.”

Tô Thư Nghi nhếch môi.

Chắc anh lo lắng cho dây chuyền hơn ấy chứ?

Nói đến dây chuyền, cô mới chợt nghĩ tới cái gì, vội vàng sờ s0ạng cổ mình, kích động hỏi: “Dây chuyền đâu?”

Dương Tùng Đức sửng sốt, lúc phản ứng lại thì lập tức cầm dây chuyền pha lê trên tủ đầu giường cho cô: “Cô nói cái này sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc