ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 592

Thật sự không thể ngồi yên chờ đợi, Tô Thư Nghi gọi một cuộc điện thoại cho Cố Mặc Ngôn, bây giờ trong lòng cô đang hoảng loạn sợ hãi, cô hy vọng Cố Mặc Ngôn có thể nhanh chóng đến bệnh viện với cô.

Nhưng gọi liên tiếp mấy cuộc mà không kết nối được, chỉ nghe thấy giọng nữ trong điện thoại liên tục nhắc nhở cô: “Xin lỗi, người dùng quý khách gọi hiện đang bận, xin hãy gọi lại sau.”

Nhớ đến hôm nay Cố Mặc Ngôn nói muốn mở họp với Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghi hụt hãng tắt máy.

Ngay lúc Lâm Kim Minh chờ đến mất kiên nhấn, cuối cùng kết quả xét nghiệm cũng có. Ông ta không kiên nhẫn nhận kết quả xét nghiệm mà y tá đưa đến, nhìn thấy kết quả ghi trên đó, Lâm Kim Minh tức giận ném báo cáo lên người Tô Ninh Kiều: “Bà giải thích đi, rốt cuộc chuyện này là sao?”

Tô Ninh Kiều bị Lâm Kim Minh dọa sợ đến run lẩy bẩy, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.

Nhặt tờ giấy bay xuống đất lên, sau khi Tô Thư Nghi xem xong thì sững sờ, bên trên viết rõ ràng cô không có quan hệ huyết thống với Lâm Kim Minh.

“Mẹ, rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Mẹ nói sự thật cho con biết được không?”

Không tin được kết quả này, Tô Thư Nghi khóc hỏi Tô Ninh Kiều.

Tại sao lại như vậy, cô vấn luôn tưởng Lâm Kim Minh là ba của cô, tuy từ nhỏ đến lớn cách Lâm Kim Minh đối xử với cô không thể coi là một người ba tốt, thậm chí cô còn rất ghét ông ta, nhưng trong cuộc đời cô người ba này chưa từng vắng mặt.

Kết quả như này khiến cô không chấp nhận nổi. Nếu Lâm Kim Minh không phải ba cô, vậy rốt cuộc cô là con gái của ai?

“Tô Ninh Kiều; bà nói đi! Bà còn muốn giấu tôi đến khi nào!” Bây giờ Lâm Kim Minh gần như nổi điên.

“Tôi… Xin lõi… Tôi…” Lẩm bẩm hai câu, cuối cùng Tô Ninh Kiều không chịu được áp lực như vậy, lập tức ngất xỉu.

Nhìn thấy Tô Ninh Kiều ngã về phía sau, Tô Thư Nghi cũng bị dọa sợ, vội vàng chạy đến bên cạnh Tô Ninh Kiều, không dám chạm vào bà: “Mẹ, mẹ đừng làm con sợ, mẹ tỉnh dậy đi!”

Y tá đứng bên cạnh cũng chú ý đến tiếng động quá lớn bên này, vừa thấy có người ngất xỉu thì vội vàng gọi mấy đồng nghiệp đến, hỗ trợ đưa Tô Ninh Kiều đến phòng cấp cứu.

“Bác sĩ, mẹ tôi không sao chứ?” Nhìn thấy Tô Ninh Kiều không có dấu hiệu tỉnh lại, Tô Thư Nghi sốt ruột nhìn bác sĩ bên cạnh nói.

“Trước đó cơ thể mẹ cô không được khoẻ, cũng có thể nhìn ra được gần đây được chăm sóc cẩn thận, vốn dĩ cũng khoẻ hơn.

Nhưng dạo này cảm xúc của bà ấy quá kích động nên bệnh tình lại bắt đầu chuyển biến xấu. Cho nên nhất định phải chú ý chăm sóc sức khỏe, không được để cảm xúc của bà ấy dao động quá nhiều.” Bác sĩ cẩn thận dặn dò.

“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ, vậy lúc nào mẹ tôi mới tỉnh lại?” Tô Thư Nghị lo lắng hỏi.

“Chuyện này thì cô đừng sốt ruột quá, tạm thời mẹ cô không có gì nguy hiểm, có lẽ ba bốn tiếng sau sẽ tỉnh.” Bác sĩ an ủi.

“Được, cảm ơn bác sĩ, anh đi thong thả.”

Tiên bác sĩ đi, Tô Thư Nghi cũng bảo Cố Gia Huy về trước, cô nói một mình cô ở đây với Tô Ninh Kiều là được.

Còn Lâm Kim Minh thì lúc nấy đã đi rồi, biết Tô Ninh Kiều lừa dối mình nhiều năm như vậy, ông ta tức giận còn chưa đủ, tất nhiên sẽ không cảm thấy lo lắng vì bà ngất xỉu.

“Một mình em ở đây được không? Hay anh ở đây với em vậy.” Vừa nấy bản thân Tô Thư Nghi cũng trải qua một cơn sốc, Cố Gia Huy không yên tâm để cô một mình.

Bình luận

Truyện đang đọc