ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 436

Cố Thành Vũ vẫn luôn theo dõi Cố Mặc Ngôn, thế nên ông ta đã biết chuyện Cố Mặc Ngôn chấn chỉnh nhà họ Lâm từ lâu.

Nhưng tiếc là tin tức của ông ta chưa đủ nhanh nhạy, vì vậy mới không biết bây giờ Cố Mặc Ngôn không định xử lý Lâm Bảo Châu nữa mà ngược lại còn muốn trả ơn.

Song ông ta cũng biết con bé Lâm Bảo Châu luôn muốn nịnh nọt Cố Gia Huy, bây giờ mang thai thì nghiễm nhiên đã trở thành người nhà họ Gố, từ lời nói cho đến hành động đều là đứng về phía họ, không giống như cô chị Tô Thư Nghỉ không biết điều của cô ta.

Lâm Bảo Châu không để bụng, vẫn tiếp tục nói: ‘Bác Cố, nhà họ Lâm mới vừa vượt qua nguy cơ phá sản, đúng là cần thời gian để phục hồi. Nhưng một mình cháu thôi cũng đủ giúp bác rồi. Cháu sẽ giúp bác đối phó với Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn, vì chúng †a có cùng chung kẻ thù.”

Nghe Lâm Bảo Châu nói vậy, Cố Thành Vũ thấy thật nực cười, nhưng ông ta nhãn nhịn, hỏi: ‘Cháu định giúp bác bằng cách nào? Cố Mặc Ngôn chỉ thiếu điều muốn giết cháu để trả thù cho vợ cậu ta ấy chứ, cháu có thể làm gì cho bác đây!?”

Lâm Bảo Châu cười nhạt, nhỏ nhẹ nói: “Bác trai, bác có biết mấy năm nay Cố Mặc Ngôn đang tìm một cô bé đã cứu anh ta mười năm về trước không?”

Tất nhiên Cố Thành Vũ biết, nhưng ông ta cau mày: “Chuyện này có liên quan gì đến cháu?”

Lâm Bảo Châu cười tự đắc hơn: ‘Cháu chính là cô bé kia.”

Lúc này sắc mặt Cố Thành Vũ thay đổi.

Dĩ nhiên ông ta biết đến sự tồn tại của cô bé kia, cũng biết Cố Mặc Ngôn coi trọng cô bé ấy đến thế nào, nhưng ông ta không bao giờ ngờ được người đó lại chính là Lâm Bảo Châu!

Ngay lập tức Cố Thành Vũ hiểu ra tại sao Lâm Bảo Châu lại dám tự tin nói sẽ giúp mình.

Không những thế, ông cũng đã biết được lý do vì sao tập đoàn Lâm Thị đang gặp muôn vàn khó khăn mà lại có thể vực dậy chỉ trong một ngày, Cố Mặc Ngôn cũng không đối đầu với nhà họ Lâm và Lâm Bảo Châu nữa.

Ha ha, người có ơn với mình giờ lại muốn hại mình, có khi Cố Mặc Ngôn cũng không ngờ đến ấy chứ?

Xem ra lần này Cố Mặc Ngôn tự lấy đá đập chân mình rồi.

Nhưng Cố Thành Vũ vẫn cảm thấy hoài nghi.

Ông ta nói: ‘Cháu muốn giúp bác giải quyết Cố Mặc Ngôn? Nhưng bây giờ Cố Mặc Ngôn hẳn là đã bỏ qua cho cháu rồi mà, hơn nữa theo những gì bác biết về nó, có lẽ nó còn đối xử tốt với cháu là đằng khác?

Chẳng lẽ cháu muốn lấy oán trả ơn à?”

Lâm Bảo Châu cười khẩy.

Ơn hả? Ơn ở đâu ra thế? Là do Cố Mặc Ngôn tự muốn trả ơn mà thôi. Lâm Bảo Châu không hề nhận tấm lòng của Cố Mặc Ngôn.

Cô ta căm thù anh, càng căm thù Tô Thư Nghỉ hơn.

Lâm Bảo Châu căm phẫn nói: “Đó là vì Cố Mặc Ngôn nợ cháu. Anh ta đưa mẹ cháu đến một nước nhỏ chịu đủ cực khổ, không thể về được, khiến tập đoàn nhà họ Lâm tổn thất mấy chục tỷ tiền đơn đặt hàng, món nợ đó cháu còn chưa tính với anh ta đâu! Hơn nữa, cháu căm thù Tô Thư Nghị, cháu muốn cho bọn chúng chết không được tử tết”

Cố Thành Vũ cười mỉa: “Thật ra thì chung quy cháu căm thù Tô Thư Nghi là vì Gia Huy vấn còn yêu cô ta đúng không?”

Ông ta đúng là một con cáo già, Lâm Bảo Châu thầm thở dài.

“Đúng vậy.” Cô ta thừa nhận: “Nên là chỉ cần có thể khiến Tô Thư Nghi muôn đời cũng không ngóc đầu lên được, chuyện gì cháu cũng dám làm.”

Bình luận

Truyện đang đọc