ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ


Tô Thư Nghi và Lâm Bảo Châu là chị em cùng ba khác mẹ, tuy có quan hệ máu mủ nhưng từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau, số lần gặp mặt cũng không nhiều chứ đừng nói chị em thân tình cái gì.
Đặc biệt là sau chuyện của Cố Gia Huy, thậm chí Tô Thư Nghi còn cảm thấy Lâm Bảo Châu cũng không cần giả vờ giả vịt như trước kia nữa.

Không hiểu lần này cô ta lại gọi cho cô làm gì.
“Tô Thư Nghi.” Giọng nói ngọt ngán của Lâm Bảo Châu truyền ra từ điện thoại: “Hình như chị không vui khi nhận được điện thoại của em ấy nhỉ?”
“Có gì đáng để vui đâu.” Tô Thư Nghi lười diễn với cô ta, giọng nói mất kiên nhẫn: “Nói thẳng đi, cô có chuyện gì.”
“Em gọi điện cho chị đương nhiên là có chuyện tốt rồi.” Lâm Bảo Châu nỉ non nói: “Em nghe nói bệnh tình của dì Tô đã chuyển biến tốt lên rồi à?”
Đáy lòng Tô Thư Nghi trầm xuống.
Sao cô ta lại biết rõ tình trạng của mẹ cô như vậy.
“Thì sao?” Giọng cô lạnh hơn.
“Ôi kìa chị, đừng thế chứ.

Dù gì em cũng rất quan tâm tới dì Tô mà.” Giọng điệu của Lâm Bảo Châu vẫn cực kỳ giả dối: “Thế nên em vừa nghe nói tiền thuốc men của dì Tô tăng lên thì lo chết đi được, chỉ nghĩ xem nên làm sao mới giúp được chị.”
Lâm Bảo Châu muốn giúp cô á?
Tô Thư Nghi cười mỉa: “Cô muốn giúp tôi kiểu gì?”
“Đúng lúc em có quen một cô bạn cũng mở tòa soạn, thời gian này đang thiếu người đấy.

Bên họ ra điều kiện cực kỳ tốt luôn.” Cuối cùng Lâm Bảo Châu cũng nói ra ý đồ: “Thế là em nghĩ tới chị luôn, chị của em giỏi như thế, nếu nhảy việc sang bên đó thì đãi ngộ phải tốt hơn bây giờ nhiều.”
Tô Thư Nghi nghe đến đây là hiểu được ngay.

Nói hết nửa buổi, tóm lại Lâm Bảo Châu cũng chỉ muốn cô rời khỏi tạp chí Phong Thượng thôi.
Về phần nguyên nhân thì càng rõ ràng hơn, là vì Cố Gia Huy.
Đã nhìn thấu động cơ của Lâm Bảo Châu, Tô Thư Nghi không khỏi cười châm chọc: “Lâm Bảo Châu, cô không yên tâm tôi và Cố Gia Huy đến thế à?”
Những lời này của Tô Thư Nghi quá thẳng thừng, Lâm Bảo Châu ở đầu dây bên kia trắng cả mặt.
Cô ta cắn bờ môi đỏ, nhưng vẫn ngọt ngào đáp: “Chị nói linh tinh gì đấy.

Sao em phải lo lắng về người phụ nữ có chồng từng bán thân như chị chứ?”
Sắc mặt Tô Thư Nghi sượng cứng lại.
Đúng là phong cách của Lâm Bảo Châu, dùng giọng điệu ngọt ngào nhất để nói ra lời tàn nhẫn và xấu xa nhất.
Tô Thư Nghi không nhịn được mà lạnh giọng: “Lâm Bảo Châu, không cần biết cô xuất phát từ tâm lý gì để giới thiệu công việc này cho tôi thì tôi cũng không cần.”
Cô quá hiểu Lâm Bảo Châu, cô không tin mình nhảy việc đến tạp chí mới lại thật sự có được đãi ngộ tốt.

Chỉ sợ đến lúc ấy còn bị Lâm Bảo Châu giày vò trong lòng bàn tay, sống không bằng chết.
Thấy Tô Thư Nghi từ chối thẳng thừng như vậy, Lâm Bảo Châu không duy trì vẻ mặt được nữa, cuối cùng giọng nói cũng mang theo vài phần căm hận: “Tô Thư Nghi! Đừng thấy người ta nể nang mà không biết xấu hổ!”
“Ai ôi, mới thế đã thẹn quá thành giận rồi à?” Tô Thư Nghi cười mỉa: “Cô yên tâm đi, tôi chẳng có hứng thú gì với Cố Gia Huy đâu, cô không cần phải thần hồn nát thần tính.”
Lâm Bảo Châu tức đến mức muốn thét lên!
Không hứng thú cái gì!
Tô Thư Nghi, đồ phụ nữ đê tiện, chị tưởng trò lạt mềm buộc chặt của chị cao siêu lắm chắc!
“Tô Thư Nghi!” Đã nói đến nước này rồi, Lâm Bảo Châu cũng lười diễn trò tiếp: “Tôi nói cho chị biết, chị phải lập tức rời tòa soạn ngay, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu!”

Tô Thư Nghi khinh thường cười cợt: “Không khách khí? Lâm Bảo Châu, cô có thể làm gì được tôi?”
Có thể làm gì chị à?
Bên kia đầu điện thoại, Lâm Bảo Châu chợt nở rộ nụ cười tàn nhẫn: “Tôi có thể khiến chị sống không bằng chết.”
Giọng Lâm Bảo Châu ngọt cực kỳ, nhưng lúc này lại lộ vẻ âm u lạnh lẽo, khiến Tô Thư Nghi cũng không nhịn được mà rợn cả người.
Chỉ là cô vẫn mất kiên nhẫn, nhanh chóng đáp trả: “Cô muốn làm sao thì cứ làm.

Nói tóm lại là tôi không cần công việc cô giới thiệu, càng không hứng thú với ông chồng của cô chút nào hết!”
Dứt lời, cô cũng lười nói nhiều với Lâm Bảo Châu, thẳng tay ngắt điện thoại luôn.
Nghe thấy âm báo bận từ di động truyền ra, gương mặt xinh đẹp của Lâm Bảo Châu vặn vẹo méo mó!
Tô Thư Nghi!
Tôi đã để lại đường lui chi chị rồi! Là chính chị không đi đấy nhé! Vậy cũng đừng trách tôi không lưu tình!
Lâm Bảo Châu nhanh chóng cầm điện thoại gọi tới một dãy số.
“Alo, tôi đây.” Giọng Lâm Bảo Châu lạnh lẽo oán độc: “Công khai toàn bộ số ảnh chụp này cho tôi.

Phải, gửi cho Cố Gia Huy.

Cẩn thận một chút, đừng để người ta điều tra ra được.”
Sau khi cúp máy, Lâm Bảo Châu vẫn không nguôi giận chút nào, móng tay sơn đỏ gần như muốn găm thẳng vào thịt trong lòng bàn tay!

Đến tận bây giờ cô ta còn nhớ rõ lần đầu gặp Cố Gia Huy.
Cố Gia Huy vẫn luôn cho rằng lần đầu Lâm Bảo Châu gặp mình là trong tiệc rượu nửa năm trước.

Nhưng anh ta không biết, thật ra cô ta đã gặp anh ta từ ba năm trước đây rồi.
Đó là ở đại học Z, bởi vì cô ta vừa hay tới thành phố H chơi với bạn nên ba cô ta muốn cô ta tiện đường mang ít đồ cho Tô Thư Nghi.

Tuy rằng cô ta không tình nguyện, nhưng thân là con gái ngoan, cô ta chỉ có thể nghe lời.
Lần đó cô ta đúng lúc thấy được Tô Thư Nghi và Cố Gia Huy ở bên nhau.
Lâm Bảo Châu còn nhớ hôm đó nắng rất đẹp, Cố Gia Huy đạp xe đạp, còn Tô Thư Nghi thì ngồi ở yên sau.

Người thanh niên kia mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, trông cứ như hoàng tử bước ra từ tranh vẽ vậy.
Lâm Bảo Châu bị anh ta thu hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Lần chạm mặt đó rất ngắn ngủi, chắc Tô Thư Nghi và Cố Gia Huy cũng không nhớ đâu, nhưng lại khắc sâu trong lòng Lâm Bảo Châu.
Sau khi trở về, cô ta phái người đặc biệt đi điều tra bạn trai của chị gái, không tra không biết, tra xong khiến cô ta chấn động vô cùng.
Không ngờ người bạn trai nghèo khó cần lấy học bổng mới có thể đi học mà Tô Thư Nghi nói lại là cậu chủ nhỏ nhà họ Cố!
Sau khi nghe được tin này, Lâm Bảo Châu vui vẻ tột độ!
Cô ta biết ngay mà, sao cô ta có thể nhìn trúng một tên nhà nghèo được.

Chắc chắn người kia là hoàng tử đích thực rồi!
Từ đó trở đi, cô ta đã nhận chắc Cố Gia Huy, đời này không phải anh ta thì tuyệt đối không gả!
Nhưng ngặt nỗi, trong mắt Cố Gia Huy khi đó chỉ có Tô Thư Nghi.
Đến tận bây giờ cô ta còn nhớ rõ vẻ mặt ngọt ngào của Tô Thư Nghi khi nhận được điện thoại của Cố Gia Huy trong vài lần ngẫu nhiên cô tới nhà họ Lâm.

Cô ta cũng không quên được vài lần mình tới đại học Z nhìn lén Cố Gia Huy, thấy được dáng vẻ cưng chiều của anh ta dành cho Tô Thư Nghi.
Cô ta thừa nhận, mình ghen tị.
Cô ta lại đi ghen tị với một đứa con riêng ngoài giá thú không thể nhập nơi thanh nhã như Tô Thư Nghi!
Tuy rằng cô ta ghét Tô Thư Nghi từ nhỏ rồi, nhưng trước kia loại cảm giác chán ghét này mang theo chút khinh thường, bởi vì cô ta chưa bao giờ cảm thấy Tô Thư Nghi có cái gì có thể so được với mình.
Vậy mà, cô ta chẳng bao giờ ngờ được có ngày mình lại đi ghen tị với Tô Thư Nghi.
Chuyện này khiến cô ta thật sự bắt đầu hận Tô Thư Nghi!
Thế nên cô ta mới lập mưu dàn xếp chuyện hai năm trước.

Cô ta muốn Cố Gia Huy không bao giờ thích nổi đứa con gái riêng dơ bẩn này nữa!
Cô ta luôn cho rằng mình đã thành công rồi, Cố Gia Huy chia tay với Tô Thư Nghi, cũng đã trở lại nhà họ Cố, đi du học Mỹ như một công tử bình thường.

Cô ta cũng thành công gặp anh ta ở bên đó, yêu nhau, rồi thậm chí còn đính hôn.
Mọi chuyện đều đi theo hướng mà cô ta muốn.

Nhưng ngay khi bọn họ trở lại thành phố S, tất cả đều thay đổi.
Cố Gia Huy lại trở thành lãnh đạo trực tiếp của Tô Thư Nghi.

Rốt cuộc là trùng hợp hay do Cố Gia Huy cố ý?
Sau đó hai người gặp lại vài lần, còn cả chuyến công tác lần đó nữa, đều khiến cô ta sợ hãi vô cùng.
Vậy nên, cô ta chỉ có thể rút ra lá bài chưa lật của mình.
Tô Thư Nghi, tôi nhất định phải cắt đứt mọi khả năng giữa chị và Cố Gia Huy!.


Bình luận

Truyện đang đọc