ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ


Tô Thư Nghi cảm thấy đầu óc mơ màng vô cùng, còn chưa kịp hoàn hồn lại thì đã thấy Cố Mặc Ngôn cười khẽ: “Tạp chí Phong Thượng phải không? Mời ngồi.”
Tô Thư Nghi còn đang hoảng hốt, mãi tới khi Hiểu Khiết ở bên cạnh kéo cô một cái: “Chị Thư Nghi, chị ngây ra đó làm gì đấy?”
Lúc này Tô Thư Nghi mới hoàn hồn lại, đi tới ngồi xuống sô pha cùng mấy người Hiểu Khiết.
Cố Mặc Ngôn điều khiển xe lăn chậm rãi tới trước mặt bọn họ, Hiểu Khiết kích động hỏi: “Xin chào Cố tổng, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?”
“Xin mời.” Vẻ mặt Cố Mặc Ngôn vẫn hờ hững, từ đầu tới cuối không nhìn nhiều Tô Thư Nghi thêm lần nào, cứ như thể hai người vốn không quen biết.
Thái độ xa cách như vậy khiến Tô Thư Nghi không khỏi nghi ngờ có khi nào người trước mắt chỉ có vẻ ngoài giống với chồng mới cưới Cố Mặc Ngôn của cô thôi không?
“Ờm… Cố tổng, bởi vì anh quá thần bí nên không ai biết rõ tên họ của anh cả.” Gương mặt nhỏ nhắn của Hiểu Khiết đỏ bừng, thấp thỏm hỏi: “Xin hỏi anh có thể cho chúng tôi biết tên không.”

“Cố Mặc Ngôn.” Người đàn ông đối diện hé môi mỏng, nhẹ nhàng lưu loát thốt ra mấy chữ, lập tức đánh nát tia ảo tưởng cuối cùng của Tô Thư Nghi.
Cố Mặc Ngôn.
Người này thật sự là Cố Mặc Ngôn.
Chồng mới cưới của cô - Cố Mặc Ngôn.
“Cố Mặc Ngôn, cái tên nghe rất êm tai.” Chị Trịnh cười xòa lấy lòng: “Tiếp theo, chúng tôi xin phép hỏi anh vài vấn đề.”
Dứt lời, chị Trịnh lập tức nhìn về phía Tô Thư Nghi, nhưng rồi lại thấy Tô Thư Nghi vẫn đang ngơ ngác nhìn Cố Mặc Ngôn, chị Trịnh lập tức sốt sắng, len lén cấu cô một cái.
“Ui.” Tô Thư Nghi bị đau kêu ra tiếng, lúc này mới phản ứng lại.
Buổi phỏng vấn hôm nay là do Tô Thư Nghi hỏi, Hiểu Khiết và chị Trịnh làm bút ký.
Nhìn vào ánh mắt trách cứ của chị Trịnh, Tô Thư Nghi vội vàng trấn an trái tim bối rối, bày ra thái độ chuyên nghiệp, bắt đầu hỏi: “Cố tổng, xin hỏi anh là người thành phố S sao?”
“Xem như một nửa.” Không bối rối như Tô Thư Nghi, từ đầu tới cuối Cố Mặc Ngôn đều rất bình tĩnh: “Tôi sinh ra ở thành phố S, nhưng từ nhỏ đã sang Mỹ định cư.”
Nghe anh trả lời như vậy, Tô Thư Nghi đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.

Rõ ràng người ngồi đối diện là chồng mới cưới của cô nhưng cô lại hoàn toàn không biết gì về anh cả.
Dù sao cũng đang là giờ làm việc, Tô Thư Nghi nhanh chóng thu hồi suy nghĩ miên man, tiếp tục hỏi theo những câu hỏi đã chuẩn bị từ trước.

Cuộc phỏng vấn tiến hành vô cùng thuận lợi, tuy Cố Mặc Ngôn lạnh nhạt nhưng rất phối hợp, hoàn toàn bác bỏ hình tượng không có tình người mà trước kia anh bị đồn đoán.
Tô Thư Nghi cũng từ từ nhập tâm vào trạng thái phỏng vấn, tạm thời quên mất người đàn ông đối diện là chồng mới cưới của mình.

Nhưng nhìn tới câu hỏi tiếp theo, cô chợt cứng họng, cả văn phòng rơi vào trầm mặc.
“Chị Thư Nghi, chị làm sao thế?” Lần này là Hiểu Khiết tinh mắt, lại huých Tô Thư Nghi một cái.

Tô Thư Nghi lấy lại tinh thần, nở nụ cười áy náy.
“Ngại quá Cố tổng, câu hỏi này khá là riêng tư, nhưng tin chắc rất nhiều độc giả nữ đều tò mò.” Tô Thư Nghi cố gắng áp chế cảm giác quái dị trong lòng, đọc ra câu hỏi chuẩn bị trước không sót chữ nào: “Xin hỏi anh… còn độc thân chứ?”
Vừa hỏi ra câu này, Tô Thư Nghi chỉ muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình thôi.
Câu này khác nào lời vô nghĩa đâu? Cố Mặc Ngôn có độc thân hay không thì cô là người rõ ràng nhất đây.


Nhưng Hiểu Khiết và chị Trịnh đều ở bên cạnh, cô không thể không hỏi.
Sau khi hỏi xong, Tô Thư Nghi căng thẳng quan sát Cố Mặc Ngôn.

Cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không, ánh mắt không chút gợn sóng của Cố Mặc Ngôn lại thoáng dâng lên chút ý cười.
Chẳng qua ý cười này chớp nhoáng liền qua, nhanh đến mức Tô Thư Nghi tự nghi ngờ bản thân nhìn lầm.
“Vấn đề này…” Cố Mặc Ngôn kéo dài giọng, giọng nói khó lường: “Không biết cô phóng viên đây cảm thấy thế nào?”.


Bình luận

Truyện đang đọc