ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

Chương 232

“Thuốc mê?” Tô Thư Nghi sửng sốt, về phần này cô không nghe chị Trịnh nói tới: “Vậy là, bọn anh đã nhìn thấy mặt mũi của bọn cướp nên chúng muốn giết người diệt khẩu sao?”

“Không phải.” Cố Mặc Ngôn cau mày: “Từ đầu đến cuối bọn cướp đều mang khẩu trang và đeo găng tay, có lẽ hiện trường cũng không lưu lại chứng cứ gì.”

Lần này Tô Thư Nghi không khỏi ngây người, Trước đó cô và chị Trịnh đều suy đoán Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển nhìn thấy dáng vẻ của bọn cướp, chúng sợ bị nhận dạng cho nên mới phóng hỏa đốt bọn họ.

Nhưng hôm nay nghe Cố Mặc Ngôn nói, đối phương vốn không cần phải giết người.

Phải biết răng, mức độ nghiêm trọng của vụ án bất cóc với vụ án giết người là hoàn toàn khác nhau, những tên cướp kia đã nhận được số tiền lớn như vậy, hẳn nên lập †ức ra nước ngoài là được, còn giết người diệt khẩu làm gì?

“Vậy tại sao bọn họ lại giết hai người?” Tô Thư Nghỉ không nhịn được hỏi ra thắc mắc trong lòng.

Ánh mắt Cố Mặc Ngôn lóe lên, dường như đã biết được gì đó nhưng anh lại không trả lời, chỉ tiếp tục lời vừa nói: “Anh bị cưỡng ép tiêm thuốc mê, ngay từ đầu đã ngất đi, nhưng sau đó lại tỉnh lại do bị sặc khói lửa.

Tô Thư Nghi sửng sốt.

Sao diễn biến của kịch bản này lại giống tình huống hỏa hoạn của mình trước đó như vậy?

Nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì cô biết bây giờ Cố Mặc Ngôn mới nói đến điểm then chốt. Gô liền vểnh tai, chăm chú lăng nghe.

Rốt cuộc Cố Mặc Ngôn năm đó đã trốn thoát thế nào sau khi tỉnh lại? Rốt cuộc anh có bỏ mặc cô bạn gái Trình Thu Uyển của mình hay không?

Cố Mặc Ngôn nhìn ngôi mộ trước mặt, chậm rãi nói tiếp.

“Sau khi tỉnh lại, anh liền phát hiện sợi dây thừng trên tay mình đã được cởi ra. Không chỉ vậy, Thu Uyển bên cạnh anh cũng đã biến mất.”

Tô Thư Nghi lập tức ngẩn người.

Trước đó cô còn đang suy nghĩ, hai người Cố Mặc Ngôn đều bị trói, rốt cuộc Cố Mặc Ngôn thoát khỏi dây thừng như thế nào.

Nhưng không ngờ Cố Mặc Ngôn lại nói với cô là dây thừng đã được cởi ra?

Hơn nữa, tại sao Trình Thu Uyển lại biến mât?

Tô Thư Nghỉ hoàn toàn không nghĩ tới một đáp án như thế, cô không nhịn được hỏi: “Anh chắc chứ?”

Lúc này Cố Mặc Ngôn mới liếc nhìn Tô Thư Nghỉ: “Em cũng không tin anh à?”

“Em không có ý không tin anh.” Tô Thư Nghỉ vội nói, nhưng tất cả những chuyện này đều quá kỳ lạ, hơn nữa cô để ý tới Cố Mặc Ngôn dùng một chữ “cũng”, cô bèn do dự nói: “Thế nên những người khác cũng không muốn tin sao?”

“Đúng vậy.” Cố Mặc Ngôn chậm rãi cụp mắt: “Sau khi thoát khỏi hiện trường vụ cháy, anh nói về cảnh ngộ mà mình gặp phải nhưng tất cả mọi người đều không tin.

Cảnh sát bảo anh nói dối, nhưng cho dù anh có nói dối hay không, anh cũng không phạm tội gì. Cho nên cuối cùng bọn họ cũng chỉ có thể không truy cứu nữa.”

Tô Thư Nghỉ ngây người.

Cô thật sự không ngờ “sự thật” mà mình luôn muốn hỏi nhưng không dám hỏi lại là như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc