ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

Chương 353

Dọc đường đi, Tô Thư Nghỉ lúc thì bần thần lúc lại cúi đầu nghĩ ngợi, vành mắt vẫn đỏ hoe.

Cố Mặc Ngôn nghĩ mình nên để Tô Thư Nghỉ giải tỏa một lúc.

Cô đã rất mệt mỏi rồi, hôm nay có biết bao chuyện đau lòng trong quá khứ ùa về, ai không có tinh thần thép thì khó mà chịu đựng nổi.

Đối mặt với sự công kích của người nhà họ Lâm, trái tim Tô Thư Nghi nhỏ bé hẳn là đã vỡ thành trăm mảnh. Có lẽ cô rất buồn và tổn thương.

Cố Mặc Ngôn ôm cô vào lòng, thì thầm nói: ‘Muốn khóc thì cứ khóc đi.”

Nép trong lồng ngực Cố Mặc Ngôn vừa rộng rãi vừa ấm áp, Tô Thư Nghỉ giống như tìm được một chiếc lò sưởi, ấm áp đến mức không còn sợ sương gió nữa.

Tô Thư Nghỉ nằm khóc thút thít trong lòng anh, trút hết mọi ấm ức từ hồi nhỏ cho đến bây giờ. Ở trước mặt Cố Mặc Ngôn, cô không cần phải giả vờ mạnh mẽ, cứ khóc là được, khóc cho vơi bớt tủi hờn.

Bao năm dây dưa qua lại, cuối cùng Tô Thư Nghỉ cũng có thể cắt đứt hoàn toàn với nhà họ Lâm. Khi còn nhỏ bị hiếp đáp, chửi rủa, hành hạ, lớn lên lại bị họ mỉa mai xem thường, Tô Thư Nghi nghĩ mình sinh ra đúng là một sai lầm.

Nhưng giờ thì ổn rồi, cuối cùng cô cũng có thể hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Lâm!

Tô Thư Nghi có cảm giác nhẹ nhõm đi nhiều, thì ra gánh nặng trên vai cô nhiều năm qua lại lớn đến vậy.

Cố Mặc Ngôn ở bên cạnh lặng yên ôm lấy Tô Thư Nghi.

Chờ Tô Thư Nghỉ khóc cho thật đã, Cố Mặc Ngôn mới cúi xuống nhìn cô: “Tâm trạng đã khá lên rồi chứ?”

Tô Thư Nghi gật đầu.

“Bây giờ em có muốn kể cho anh nghe về quá khứ của em không? Anh sẵn lòng nghe em nói, đó cũng là một cách để giải tỏa.”

Cố Mặc Ngôn khế hôn lên gò má cô.

Tô Thư Nghi lau nước mắt, kể với Cố Mặc Ngôn chuyện hồi nhỏ.

Tô Thư Nghi nói: ‘Khi còn nhỏ có một lần nhà họ Lâm nói sẽ dẫn em đi biển chơi, em háo hức lắm. Trước đó em chưa từng được nhìn thấy biển. Chỉ biết là theo như trong sách, biển có màu xanh lam, bờ biển kéo dài vô tận cho đến bên kia trái đất, cực kỳ đẹp.

Cố Mặc Ngôn ngồi dịch sang bên, để Tô Thư Nghi ngả đầu lên đùi mình, cô nằm xuống sẽ thoải mái hơn.

“Cố Mặc Ngôn, em rất thích biển, vì biển khiến em có cảm giác an toàn. Lần đó, cả nhà đến Mauritius, là một nơi rất lãng mạn, lúc đó em cứ hóng mãi. Mẹ thấy không có thời gian đi với em nên rất ủng hộ em đi du lịch cùng họ. Ban đầu cả nhà chơi trên bãi biển khá vui vẻ, biển thật sự rất đẹp, mọi buồn phiền của em dường như đều tan biến theo làn gió biển lành lạnh. Nhưng bồng dưng con búp bê của Lâm Bảo Châu bị rơi xuống khe đá, cô ta nhảy câng lên, khóc lóc đòi lấy con búp bê ra cho bằng được.”

Nói đến đây, Tô Thư Nghi không kìm được buông tiếng thở dài.

Chuyện sau đó thì không còn vui vẻ nữa.

“Đến bây giờ em cũng không biết là Lâm Bảo Châu bất cẩn làm rơi búp bê xuống hay là cô ta cố tình muốn làm khó em. Bởi vì lúc con búp rơi xuống, em lại thấy cô †a đang cười. Lúc đó nhìn Lâm Bảo Châu khóc lóc âm 1, Khương Dĩ Mai cũng cuống cả lên. Bà ta bắt em chui vào khe đá, bảo là dáng người em nhỏ, chỉ có em mới chui vào được để lấy búp bê ra.”

Tô Thư Nghi nhắm hờ hai mắt, nhớ lại những gì trải qua khi ấy, cô vẫn cảm thấy khó chịu.

“Lúc đó em sợ lắm, lần đầu tiên em đến gần biển như thế, có rất nhiều đá, phía trên dính đầy vò sò và rong biển, vừa nhọn vừa trơn. Nhưng em vần chui vào. Em cố gắng hết sức, cuối cùng cũng lấy được con búp bê, nhưng chân tay đều bị trầy xước vì đá và vỏ sò. Anh xem này, đến giờ vẫn còn sẹo.

Bình luận

Truyện đang đọc