ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

Chương 491

“Anh đã xem tin tức sáng nay chưa?” Tô Thư Nghi không biết Cố Mặc Ngôn có biết tin tức hôm nay không nên dò hỏi.

“Ý em là tin tức của em và anh à?” Bấy giờ Tô Thư Nghi mới vỡ lẽ, hóa ra Cố Mặc Ngôn đã biết rồi, thế tại sao anh lại trông không hề lo lắng thế kia? Đâu như cô, vừa hay tin đã lật đật chạy đi tìm anh.

“Đúng vậy, anh không biết đâu, bọn họ…”

Thấy Cố Mặc Ngôn tỏ ra bình tĩnh vô cùng, Tô Thư Nghỉ thấy không cam tâm thay anh. Những người kia chẳng biết gì, sao có thể nói anh như vậy chứ?

Cố Mặc Ngôn chỉ đang giả vờ bị tàn tật thôi chứ nào phải bị tàn tật, càng đừng nói đến chuyện hoang đường như không có khả năng sinh con.

Song, Cố Mặc Ngôn chỉ khẽ cười như thể không thèm đếm xỉa đến chuyện đó.

Anh đứng lên khỏi ghế, kéo ghế sô pha bên cạnh Tô Thư Nghỉ ngồi xuống rồi nhẹ nhàng an ủi cô: “Thôi nào, đừng nghĩ nhiều quá. Em biết cách hữu hiệu nhất để phá vỡ lời đồn là gì không?”

Tô Thư Nghi ngẩng đầu hoang mang nhìn anh. Ý anh là gì? Lẽ nào anh đã nghĩ ra cách đối phó từ trước rồi?

‘Sao? Anh mau nói đi! Là cách gì?” Tô Thư Nghỉ hơi sốt ruột, cô có ra sao đi nữa cũng cháng hề gì, nhưng cô tuyệt đối không tha thứ kẻ nào gièm pha Cố Mặc Ngôn như vậy.

Anh giả làm người tàn tật suốt bao nhiêu năm qua đã vất vả lắm rồi, giờ còn bị người †a bôi nhọ như thế nữa, cô xót lắm!

Cố Mặc Ngôn chậm rãi kề sát vào Tô Thư Nghị, vuốt tóc cô ra sau tai rồi khẽ khàng vuốt ve gò má của Tô Thư Nghi, nhìn cô bằng đôi mắt đong đầy tình.

Tâm trạng Tô Thư Nghi vốn đang lo sốt vó cả lên nhưng lại bị Cố Mặc Ngôn nhìn như thế, mặt từ từ đỏ bừng.

‘Anh nói có cách mà? Rốt cuộc là cách gì?”

Tô Thư Nghi thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài khi bị Cố Mặc Ngôn nhìn bằng ánh mắt đó, hơi ngượng ngùng hỏi.

Cố Mặc Ngôn nhận ra Tô Thư Nghi đang xấu hổ. Anh nhìn gương mặt hồng hồng của cô, bao nhiêu thương yêu trân trọng như sắp tràn cả cõi lòng. Cố Mặc Ngôn hôn lên khóe môi Tô Thư Nghi thật nhẹ nhàng, sau đó ôm chặt vòng eo thon thả của cô, đè cô lên ghế sô pha và áp cả người mình xuống.

“Đó là, em mang thai của anh ngay bây giờ.’ Sau khi thì thâm câu này vào tai cô, Cố Mặc Ngôn trao cho Tô Thư Nghỉ nụ hôn sâu, tay cũng bắt đầu chu du trên người cô từ từ trút bỏ từng món quần áo của cô.

Cố Mặc Ngôn hôn từ môi xuống cổ, rồi chầm chậm đi xuống…

Tô Thư Nghỉ không ngờ tự dưng Cố Mặc Ngôn lại như vậy, cô nhẹ nhàng chặn hai tay trước ngực anh rồi ngoái đầu nhìn ra cửa, hơi hốt hoảng kêu lên: “Đừng! Đây là văn phòng mà, chúng ta như vậy không ổn đâu.”

‘Không sao, ở đây cách âm tốt lắm. Tập †rung vào nào.”

Dứt lời, Cố Mặc Ngôn căn mạnh vào cổ Tô Thư Nghi như trừng phạt vì cô để tâm tới chuyện khác mà không chịu chú tâm vào chuyện lúc này.

Tô Thư Nghi không kìm được tiếng rên khe khế, cô bị cái cắn của Cố Mặc Ngôn kích thích đến mức ngón chân cũng cuộn lại.

Nghe thấy tiếng Tô Thư Nghi, ánh mắt Cố Mặc Ngôn càng u ám hơn, tấn công cô nhanh hơn. Anh vươn tay nắm lấy remote trên bàn trà tắt đèn, kéo rèm cửa sổ, một loạt hành động được thực hiện một cách hoàn hảo, không một động tác thừa nào.

Tô Thư Nghi cũng bắt đầu đắm chìm vào từng cử động của Cố Mặc Ngôn. Gô thôi giấy giụa, vòng tay qua ôm lấy cổ Cố Mặc Ngôn, từ từ đón ý nói hùa…

Bình luận

Truyện đang đọc