ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 462

Lâm Bảo Châu lạnh mặt: ‘Không, tôi tới Phong Hàng.”

Mười năm trước.

Đêm thu lành lạnh, dưới chân núi hoang vu, một bóng người cao gầy lảo đảo từ kho hàng cỏ đi ra, chỗ cậu đi qua kéo dài một vệt máu tươi.

Tuy rằng cơ thể đã là gần như kiệt sức, nhưng cậu thiếu niên vẫn miễn cưỡng chống đỡ, nhanh chóng di chuyển, chẳng những vết thương trên đùi đang đổ máu mà còn ngày càng lạnh băng tê dại. Cậu biết, nếu còn để cái chân này tiếp tục chảy máu như vậy thì chắc sẽ không giữ được nưa.

Nhưng cậu vấn phải chạy, cậu phải tìm được Thu Uyển.

Cậu đã tìm khắp xung quanh, cũng đã gọi, cổ họng đã gào khan đến kiệt sức, nói không ra lời, nhưng vần không thấy tung tích Thu Uyển đâu cả.

Cuối cùng, thể lực của Cố Mặc Ngôn không thể chống đỡ được nữa, ngã xuống bụi cỏ.

Lòng cậu tràn ngập tuyệt vọng.

Rừng núi hoang vắng, đã là đêm khuya, chỉ cần là người bình thường thì sẽ không bao giờ tới nơi này, chứ đừng nói là cứu cậu.

Cậu đã không uống nước, không ăn gì suốt cả ngày rồi, toàn thân gầy sọp xuống, chỉ cần có chút sức khỏe là có thể nhấc cậu dậy mà không hề tốn sức.

Cậu ngẩng đầu nhìn trời đen ngòm, vươn tay không thấy đủ năm ngón.

Chắc có lẽ cậu phải chôn thân nơi này rồi.

Cũng tốt, nói không chừng Thu Uyển đang chờ mình, vừa lúc đi với cô ấy, chỉ là có lỗi với ông nội.

Nghĩ một lát, Cố Mặc Ngôn chậm rãi nhắm mắt lại, từ bỏ giấy dụa, cứ thế lắng lặng chờ đợi cái chết…

“Này! Anh sao thế? Tỉnh lại đi!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Trong lúc mơ màng, Cố Mặc Ngôn cảm thấy có một bàn tay nho nhỏ mềm mại vuốt ve mặt mình, cậu thiếu niên Cố Mặc Ngôn đã lâu không có sức lực chợt nâng tay, năm lấy bàn tay kia.

Cậu chậm rãi mờ mắt, bởi vì vẫn luôn thiếu nước, lại nhắm mắt lâu nên tâm nhìn mờ nhòe, nhưng có thể nhìn ra đối phương là một cô bé, tết tóc hai bên, mặc váy công chúa màu đỏ, ngồi xổm bên cạnh lo lắng nhìn cậu.

“Ôi, anh tỉnh rồi à!”

Thấy Cố Mặc Ngôn mở mắt, cô bé kia vui sướng võ tay cười, hai mắt cong như trăng khuyết.

Nhưng mới vui được một lát, cô bé lại chợt hét rầm lên.

Nương ánh trăng, có thể rõ ràng nhìn thấy vết máu đỏ tươi không phải màu của váy công chúa.

Theo vết máu nhìn lại, cô bé lập tức nhìn ra miệng vết thương trên đùi Cố Mặc Ngôn.

“Trời ạ! Nhiều máu quá. Anh sao thế? Sao anh lại chảy nhiều máu vậy!”

Cô nhóc cảnh giác nhìn bốn phía, lặng lẽ ghé sát bên tai Cố Mặc Ngôn nói: “Có phải có người xấu đuổi giết anh không?”

Hơi thở ấm áp ập vào tai Cố Mặc Ngôn, thiếu niên khiếp sợ nhìn cô bé, không ngờ cô bé lại tin tưởng mình như vậy, cũng không sợ cậu mới là người xấu.

Thấy ánh mắt của cô bé, trực giác khiến cậu phản xạ đáp lại: ‘ỪI”

“Đừng sợ đừng sợ.” Cô nhóc võ võ ngực, cam đoan với Cố Mặc Ngôn: “Anh gặp được em là khỏi cần sợ. Em đưa anh đi, chắc chăn sẽ không để người xấu làm anh bị thương nữal”

Bình luận

Truyện đang đọc