ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 569

“Cô đâu biết lúc ở trong thang máy, Cố Mặc Ngôn thấy tôi ngã bệnh đã lo lắng đến mức nào, khuôn mặt tái nhợt. Ắt hản anh ấy sợ tôi có vấn đề gì nên cửa thang máy vừa mở đã vội vàng ôm tôi đến bệnh viện.

Mặc dù Cố Mặc Ngôn không suy nghĩ đến cảm nhận của cô nhưng cô đừng nên giận dõi với anh ấy.” Trình Thu Uyển cười cười, liếc Tô Thư Nghỉ: “Tuy Cố Mặc Ngôn vấn quan tâm đ ến tôi như trước nhưng cô không cần phải lo lắng đâu, tôi sẽ không tranh giành anh ấy với cô.”

Trình Thu Uyển trông thì có vẻ như đang giải thích sự cố ngày hôm qua nhưng sao Tô Thư Nghi không hiểu cô ta đang ngấm ngầm khoe khoang chứ.

Cho dù cô ta nói sẽ không tranh giành Cố Mặc Ngôn nhưng Tô Thư Nghỉ cảm thấy ý trên mặt chữ là: Cố Mặc Ngôn là của Trình Thu Uyển, hiện tại anh vẫn thích cô ta, Tô Thư Nghi cô không có tư cách tranh giành với Trình Thu Uyển.

Không đáp lại lời Trình Thu Uyển nói, Tô Thư Nghi âm thầm nhắc nhở bản thân sau này phải đề phòng Trình Thu Uyển hơn mới được, thế nhưng cô có thể đề phòng chuyện đó sao? Tô Thư Nghi cảm thấy mình ngày càng cách xa Cố Mặc Ngôn.

“Đến đây được rồi, tôi muốn xuống ở chỗ này.’ Không muốn tiếp xúc thêm với Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghỉ chẳng biết mình đang ở đâu nhưng vấn bảo Trình Thu Uyển dừng xe lại.

Trình Thu Uyển không nói gì thêm, cô ta để Tô Thư Nghỉ xuống xe, sau đó lái đi luôn.

Nhìn bóng dáng Tô Thư Nghi ngày càng xa từ kính chiếu hậu, trong mắt Trình Thu Uyển tràn đầy sự khinh bỉ và coi thường.

Cô ta đã nói đến vậy mà Tô Thư Nghi chẳng có phản ứng gì lớn, đúng là một trái hồng mềm. Cũng tốt, như vậy thì cô ta càng dễ nhào nặn.

Ngày hôm sau, Tô Thư Nghi đột nhiên nhận được cuộc gọi từ ông cụ Cố, nói muốn ăn cơm cùng oô. Tô Thư Nghi thấy đã lâu mình chưa gặp ông cụ nên đồng ý.

Sau khi tan làm, cô lập tức tới điểm hẹn ăn cơm với ông cụ.

“Thư Nghỉ, chuyện Trình Thu Uyển ông đã nghe cả rồi, cháu không sao chứ?” Thấy Tô Thư Nghỉ ngồi vào vị trí đối diện trên bàn ăn, ông cụ Cố không thèm lòng vòng mà hỏi thẳng vào trọng tâm. Ông ấy sợ Tô Thư Nghỉ nghĩ quẩn trong lòng.

“Cháu không sao.” Nhìn dáng vẻ quan tâm của ông cụ, Tô Thư Nghi cực kỳ cảm động, chí ít vẫn có ông cụ Gố thật lòng quan tâm cô: ‘Ông ơi, ông không cần lo lắng cho cháu đâu. Cháu vẫn ổn. Cháu sẽ không tự suy diễn lung tung đâu ạ”“

Nghe Tô Thư Nghi nói, ông cụ Cố càng thêm lo lăng nhìn cô, điệu bộ muốn nói lại thôi. Tô Thư Nghi lúc này cũng ý thức được, ông cụ mời cô ăn cơm, chắc hắn không đơn giản chỉ để an ủi cô vài câu mà có chuyện quan trọng hơn cần phải nói.

“Ông muốn nói gì với cháu à? Liên quan đến Trình Thu Uyển phải không ạ?” Tô Thư Nghi nghiêm túc hỏi.

“Ừ” Tô Thư Nghi đã chủ động hỏi, ông cụ Cố sẽ không giấu cô: ‘Lúc trước cháu có nhờ ông điều tra vụ bắt cóc mười năm trước, thật ra gần đây đã có tiến triển mới.”

Nghe ông cụ nói với cô về vụ bắt cóc mười năm trước, vẻ mặt Tô Thư Nghi có hơi cô đơn: ‘Ông ơi nếu Trình Thu Uyển đã quay lại, cô ta cũng đã nói cho bọn cháu biết năm đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì, vậy thì không cần điều tra tiếp nữa. Mấy ngày nay ông đã vất vả rồi.”

Ông cụ Gố lắc đầu: “Tin tức Trình Thu Uyển giải thích ông đã xem qua nhưng chân tướng ông điều tra được không giống như lời cô ta nói.”

“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tô Thư Nghỉ gấp gáp hỏi. Cô thật sự không ngờ tới kết quả điều tra không ăn nhập với lời kể của Trình Thu Uyển.

“Ông đã cho người điều tra người lao công mà Trình Thu Uyển nói đã cứu cô ta nhưng có người nói, ngày đó rõ ràng bắt gặp người lao công kia đánh bài với người khác, căn bản không có mặt ở khu vực vệ sinh.”

Bình luận

Truyện đang đọc