ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

Chương 237

Mọi người đi tới, Lâm Bảo Châu lập tức tiến đến chào hỏi, cô ta khoác tay Cố Gia Huy vô cùng tự nhiên, đôi môi đỏ mỉm cười yêu kiều rồi nói: “Gia Huy, em đã đặt xong phòng rồi, mọi người vào đi.”

Cố Gia Huy nhìn thấy Lâm Bảo Châu thì chau mày: “Sao em lại ở đây?”

“Anh gọi điện bảo với em là mọi người muốn đến đây liên hoan còn gì? Em nghĩ có thêm em cũng không tính là nhiều nên đã đến đây.” Lâm Bảo Châu mỉm cười rạng rỡ, sau đó nhìn mọi người rồi nói: “Mọi người sẽ không không chào đón tôi chứ?”

Mọi người ngẩn người, sau đó vội vàng lên tiếng: “Làm gì có chuyện đó, vợ tổng biên tập có thể đến tham gia, tất nhiên chúng tôi rất vui.”

Lâm Bảo Châu cười càng tươi hơn, cô ta nhìn Cố Gia Huy: “Anh xem, mọi người cũng đã nói như thế rồi, anh sẽ không đuổi em đi chứ?”

Dù gì ở đây cũng có nhiều người như thế, quả thật Lâm Bảo Châu cũng là vợ chưa cưới trên danh nghĩa của Cố Gia Huy, tất nhiên anh ta cũng không tiện nói gì mà chỉ hoảng hốt nhìn về phía Tô Thư Nghi đang rất bình tĩnh đứng ở bên cạnh, sau đó chỉ đành dẫn theo Lâm Bảo Châu và mọi người đi đến phòng riêng.

Gần đây mọi người đều rất bận rộn, hiếm lắm mới có dịp được ra ngoài chơi, thế nên ai nấy đều chơi rất nhiệt tình, uống rượu ca hát, còn Tô Thư Nghi thì lại không mấy hứng thú với những thứ này, cô ngồi ở trong góc, lặng lẽ uống nước hoa quả, lướt xem Facebook…

Một lúc sau cô muốn đi vệ sinh nên đã rời khỏi phòng riêng.

Vừa đi đến cửa nhà vệ sinh cô đã ngửi thấy mùi khói thuốc, ngẩng đầu lên, cô trông thấy Cố Gia Huy đang đứng hút thuốc ở hành lang, dưới chân anh ta đã có rất nhiều đầu lọc thuốc.

Tô Thư Nghi chau mày.

Trong trí nhớ của cô, Cố Gia Huy là người không hút thuốc, sao giờ lại trông như người nghiện thuốc vậy?

Nhưng cô cũng biết, chuyện này đã chẳng còn liên quan đến mình nữa, thế là cô nhanh chóng định lướt qua rồi đến nhà vệ sinh.

Nhưng không ngờ, Cố Gia Huy đã trông thấy cô, anh ta lập tức cất tiếng gọi tên cô: “Tô Thư Nghĩ?”

Tô Thư Nghi dừng bước, cô chỉ đành ngoảnh đầu lại: “Tổng biên tập Cố?”

Bấy giờ Cố Gia Huy đã đi đến trước mặt cô, mùi thuốc lá cũng nồng hơn, cô bất giác nhăn mũi.

Không biết tại sao, so với mùi xì gà thoang thoảng trên người Cố Mặc Ngôn, cô thật sự không thích mùi thuốc lá trên người Cố Gia Huy, nhưng cô cũng chỉ hơi chau mày rồi khẽ hỏi: “Tổng biên tập Cố, anh có chuyện gì không?”

“Sức khỏe của em sao rồi?” Cố Gia Huy cụp mắt xuống nhìn cô rồi hỏi.

“Đỡ hơn nhiều rồi.” Tô Thư Nghỉ lùi về phía sau mấy bước thì mùi thuốc lá mới dịu đi được đôi chút.

Cố Gia Huy nhạy bén chú ý đến hành động của cô, anh ta gượng cười: ‘Sao vậy, em vân ghét mùi thuốc lá à?”

Nói xong cũng không đợi Tô Thư Nghi trả lời, anh ta lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng Cố Mặc Ngôn cũng hút mà, hình như em đâu ghét đâu?”

Tô Thư Nghi thật sự không muốn nói chuyện với Cố Gia Huy về chuyện của Cố Mặc Ngôn. Cô nhìn ra được Gố Gia Huy đã ngà ngà say rồi, tranh cãi với anh ta cũng chẳng có nghĩa lý gì cả, thế là cô dứt khoát không trả lời mà đi vòng qua người Cố Gia Huy rồi đi vào trong nhà vệ sinh nữ.

Lần này Cố Gia Huy không đuổi theo nữa, trước khi bước vào trong nhà vệ sinh Tô Thư Nghỉ vẫn không cầm lòng được mà ngoái đầu lại nhìn, cô thấy anh ta đang chán chường tựa người vào tường rồi lại châm thêm một điếu thuốc nữa, hút càng ghê hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc