ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 194

Anh ta hối hận vì đã ra đi không lời từ biệt vào hai năm trước, hối hận vì đã đính hôn với Lâm Bảo Châu, càng hối hận muốn chết vì bản thân mình đã xúc phạm Tô Thư Nghi hết lần này đến lần khác!

Là chính anh ta đã đừng bước đẩy cô gái mà mình yêu nhất đi. Chuyện đến nước này, anh ta còn có thể trách ai được đây?

Bây giờ, bên cạnh Tô Thư Nghi đã sớm có Cố Mặc Ngôn…

Nghĩ đến Cố Mặc Ngôn, anh ta càng bóp mạnh tàn thuốc.

Anh ta bất giác nghĩ đến lần trước anh ta đưa cho Cố Mặc Ngôn những bức bức ảnh của Tô Thư Nghi. Cố Mặc Ngôn gần như không hề nghĩ ngợi đã lựa chọn tin tưởng Tô Thư Nghi.

Có lẽ bởi vì anh đã điều tra rõ ràng từ trước rồi cho nên mới bình tĩnh như vậy. Nhưng cho dù là bởi vì lý do gì, ít nhất anh cũng không làm tổn thương Tô Thư Nghi.

Vừa so sánh đã lập tức phân rõ cao thấp. Khiến anh ta càng thêm bực bội.

Nói đến tấm ảnh, anh ta nhớ ra trong điện thoại của mình nhận được mấy bức ảnh của Tô Thư Nghi, anh ta vẫn chưa xóa.

Bây giờ anh ta chỉ cảm thấy những bức ảnh kia khiến tim anh ta đau nhói. Anh ta lập tức lấy ra, muốn xóa bỏ.

Nhưng lúc xóa đi từng tấm, anh ta đột nhiên nhận ra được điều gì.

Đợi đã.

Mấy bức ảnh này… Có vẻ như không giống những bức ảnh được đưa lên màn hình trong bữa tiệc ở nhà họ Cố lắm?

Những việc liên quan đến Tô Thư Nghi, anh ta cũng không cố gắng nhớ kỹ. Nhưng chẳng biết vì sao, dường như mỗi một chuyện đều khắc sâu ở trong đầu, sống động ngay trước mắt anh ta.

Bao gồm những bức ảnh trong buổi tiệc trước đó.

Những bức ảnh kia, đa số đều giống với những bức trên điện thoại. Nhưng có một tấm, tóc Tô Thư Nghi xõa tung trên gối lại khác hẳn.

Cố Gia Huy cảm thấy mình hít thở hơi khó khăn.

Tại sao…

Không phải Lâm Bảo Châu nói mấy tấm ảnh đó là lấy từ chỗ anh ta sao? Nhưng tại sao những bức ảnh cô ta phóng lên màn hình lại nhiều hơn so với trong điện thoại của mình một bức?

Lẽ nào…

Cố Gia Huy nghĩ đến một khả năng, trái tim anh ta thắt lại một lúc. Nhưng chưa kịp ngẫm nghĩ tiếp thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói mềm mại vang lên ở sau lưng…

“Gia Huy?”

Lúc này Cố Gia Huy mới bình tĩnh lại, quay đầu liền nhìn thấy Lâm Bảo Châu đầu tóc ướt đẫm, dè dặt nhìn mình.

Chẳng biết tại sao, nhìn khuôn mặt trước mắt có mấy phần rất giống Tô Thư Nghi, nhưng lại càng xinh đẹp nũng nịu, anh ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi không rõ lý do.

“À này… Bảo Châu.” Anh ta không thể không lùi lại mấy bước: “Bên tòa soạn vừa gọi điện thoại tới, bản demo lần này đột nhiên lại có vấn đề, anh phải nhanh chóng đi giải quyết. Em cứ về nghỉ ngơi trước đi.”

Nói xong, thậm chí anh ta còn không đợi Lâm Bảo Châu trả lời đã nhanh chóng đi ra cửa.

“Gia Huy…” Lâm Bảo Châu sững người, vội vàng muốn đuổi theo, nhưng Cố Gia Huy đã ra khỏi cửa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc