ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ


Vẫn là khuôn mặt trong ký ức đó, chẳng qua so với sự thanh tú và trẻ trung của thời học sinh thì góc cạnh càng rõ ràng hơn mà thôi, mặt mày cũng có thêm chút điềm tĩnh.
Nhưng từ lâu khuôn mặt kia đã không còn nét dịu dàng mà cô nhớ nhung nữa rồi, thứ còn lại chỉ còn là sự thờ ơ.
Anh ta đang nghe cấp dưới bên cạnh báo cáo, thi thoảng lại gật đầu, ra lệnh vài câu đơn giản.
Nhưng ánh mắt chưa bao giờ nhìn cô ở bên cạnh, cứ thế bước thẳng vào văn phòng tổng biên tập khi đang được mọi người vây quanh.
Sắc mặt Tô Thư Nghi hơi tái đi.
Cố Gia Huy, sao anh ta lại quay về, vì sao lại quay về...
Năm đó anh ta rời đi kiên quyết đến như vậy, đến cả một lời chào tạm biệt cũng không có, vì sao bây giờ lại quay lại?
Hai năm trời rồi, dù ít dù nhiều cô cũng đã nguôi ngoai, nhưng sự xuất hiện của anh ta vẫn như thủy triều dâng lên, ngay lập tức nhấn chìm cô.

Ban nãy đi lướt qua nhau, cô không thể chắc chắn được rằng anh ta có giống mình hay không, nhận ra đối phương ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nghĩ đến đây, Tô Thư Nghi đột nhiên cong môi cười tự giễu.
Nhận ra thì đã làm sao, không nhận ra thì đã làm sao?

Anh ta và cô, đã xác định là không thể quay lại được nữa rồi…
Cả ngày hôm đó, Tô Thư Nghi cứ thấp thỏm bất an mãi, rất sợ Cố Gia Huy sẽ nhận ra mình.
Nhưng sự thật chứng minh, có vẻ cô tự mình đa tình cả thôi.
Cố Gia Huy vừa mới nhận chức đã mở ngay mấy cuộc họp với nhân sự và tạp chí để điều chỉnh lại một vài điều.
Trong cuộc họp, anh ta luôn chăm chú nghe báo cáo của các chủ biên, thỉnh thoảng đưa ra một số chỉ thị đơn giản, từ đầu tới cuối dường như đều không chú ý tới Tô Thư Nghi đang ngồi ở cuối bàn họp.
Xem ra, anh ta đã quên cô rồi.
Nghĩ lại thấy cũng phải thôi, nếu như cô đáng để anh ta nhớ tới thì hai năm trước anh ta đã không từ mà biệt, cũng sẽ không bặt vô âm tín.
Khó khăn lắm mới chờ được tới khi tan làm, Tô Thư Nghi không muốn ở lại văn phòng dù chỉ một giây, lập tức cầm túi lên định rời đi.
Nhưng đúng lúc này chủ biên của cô đột nhiên gọi cô lại.
“Đợi đã Tô Thư Nghi, cô đem báo cáo này cho tổng biên tập Cố giúp tôi đi, tiện thể báo cáo một chút.”
Cơ thể Tô Thư Nghi lập tức cứng đờ, khó xử quay người lại: “Chủ biên, hôm nay nhà tôi có việc gấp, có thể...”
Trong cuộc họp hôm nay chủ biên Tưởng Dung Châu không thể hiện tốt bằng chủ biên tổ bên cạnh nên tâm trạng đã không được vui vẻ gì rồi, lúc này nghe thấy Tô Thư Nghi từ chối, khuôn mặt lập tức nhăn nhó: “Tô Thư Nghi, có phải cô thực hiện được một cuộc phỏng vấn hot là cảm thấy cánh mình cứng rồi đúng không?”
Tưởng Dung Châu nói lời này quá thẳng thắn, sắc mặt Tô Thư Nghi tái nhợt, không tiện nói gì nữa, chỉ đành nói: “Đừng đùa vậy chứ chủ biên, giờ tôi đi ngay đây ạ.”
Cầm tài liệu đi tới cửa văn phòng của Cố Gia Huy, Tô Thư Nghi hít sâu mấy lần, cuối cùng mới giơ tay lên.
Cốc cốc cốc.
Chỉ là gõ cửa thôi nhưng như thể đã vắt kiệt hết sức lực trên người cô.
“Vào đi.”
Giọng nói quen thuộc của Cố Gia Huy vang lên trong cửa, Tô Thư Nghi đẩy cửa đi vào.
Tuy rằng văn phòng của Cố Gia Huy không xa hoa khí thế như của Cố Mặc Ngôn nhưng cũng được trang trí rất tinh xảo, anh ta ngồi sau bàn, trong tay đang đọc tạp chí phỏng vấn Cố Mặc Ngôn kì này.
“Tổng biên tập Cố.” Tô Thư Nghi cất lời, cố gắng khiến giọng nói của mình nghe thật bình tĩnh: “Về cuộc phỏng vấn chủ tịch của Ngôn Diệu lần này, chủ biên Tưởng bảo tôi tới báo cáo sơ lược với anh.”
Cố Gia Huy chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ “ừm” một tiếng, Tô Thư Nghi chỉ đành căng da đầu bắt đầu báo cáo.

Sau khi báo cáo xong, Cố Gia Huy vẫn không có chút phản ứng nào, nhưng Tô Thư Nghi đã sắp không chịu nổi nữa rồi.
“Ờm...” Cô cố gắng kìm nén sự run rẩy nhè nhẹ trong giọng nói của mình: “Tổng biên tập, nếu như anh không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép đi trước ạ.”
Nói xong, cô nhanh chóng quay người định ra khỏi cửa.
Ngay khi tay cô đặt lên tay nắm cửa, một lực lớn đột nhiên túm lấy tay cô.
Ánh mắt hẹp dài của người đàn ông dừng trên ngón áp út của cô: “Cô kết hôn rồi?”
Tô Thư Nghi hoàn toàn không có dũng cảm nhìn vào mắt anh ta, chỉ quay mặt đi rồi gật đầu.
Cố Gia Huy nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn của cô, cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy mắt.
Bỗng nhiên, khóe miệng cong lên nở nụ cười giễu cợt: “Tô Thư Nghi, cô làm đủ thứ trò, chọn đi sàng lại bao nhiêu lượt, cuối cùng lại chọn người đàn ông chỉ có thể mua cho cô chiếc nhẫn kim cương tấm bình thường này thôi à?”
Nhớ tới gì đó, trong ánh mắt anh ta lộ vẻ chán ghét rõ ràng: “Nhưng mà cũng phải thôi, một người phụ nữ vì tiền mà bán mình, sợ là đàn ông tiêu chút tiền thôi cũng có thể lừa được.”
Tô Thư Nghi như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt, bờ môi cô run rẩy, miễn cưỡng nói một câu: “Anh...!anh biết chuyện hai năm trước ư?”
“Ha.” Thấy phản ứng đầu tiên của Tô Thư Nghi không phải phủ nhận, không biết vì sao Cố Gia Huy lại thấy trong lòng đau âm ỉ.
Bàn tay bóp lấy cổ tay cô của anh ta càng dồn sức hơn, giọng nói càng thêm lạnh lẽo: “Đúng, tôi biết, hơn nữa tôi còn biết từ hai năm trước rồi.

Tô Thư Nghi, tôi thực sự nên cảm ơn cô mới phải.


Chính vì biết người phụ nữ mà tôi yêu thương chiều chuộng suốt ba năm là cái loại bẩn thỉu như vậy, nên cuối cùng tôi mới quyết tâm đi nước M du học.”
Chút màu máu cuối cùng trên mặt Tô Thư Nghi rút cạn đi.
Suốt hai năm trời...!cô từng nghĩ không chỉ một lần, không hiểu sao hai năm trước vào lúc cô yếu ớt nhất, cần Cố Gia Huy nhất thì anh ta lại đột nhiên ra nước ngoài du học.
Mà bây giờ, cuối cùng cô cũng biết rồi.
Ra là cũng vì chuyện đó.
Nhưng cô cũng cảm thấy kì lạ, hai năm trước, rõ ràng là Cố Gia Huy đã ra nước ngoài trước khi chuyện đó trở nên âm ĩ rồi cơ mà.

Lẽ nào anh ta đã biết trước cả khi chuyện này náo loạn lên rồi sao?
Nhưng sao có chuyện đó được...
Có điều, bây giờ rõ ràng không phải là lúc truy cứu những điều này, Tô Thư Nghi bị bóp tay tới mức sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn cố cứu vớt nói: “Cố Gia Huy, chuyện hai năm trước chỉ là hiểu lầm thôi, thực ra em...”
Lời nói của Tô Thư Nghi hoàn toàn chọc giận Cố Gia Huy, giọng nói của anh ta đột nhiên cất cao lên, bóp lấy cằm cô!.


Bình luận

Truyện đang đọc