ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 400

Hai người bỏ qua cho con gái của dì với, nó, nó vô tội mà, hai người hiểu lầm rồi!”

“Hiểu lâm? Hừ, bây giờ mấy người vẫn chưa biết hối cải?” Dương Tùng Đức ở bên cạnh không nhịn được lên tiếng.

Tô Thư Nghi mờ mịt, không hiểu gì, Lâm Bảo Châu đã làm gì, cô ta đắc tội Cố Mặc Ngôn ư? Hay là có liên quan đến cô?

Lâm Bảo Châu khóc lóc muốn giấy giụa, nhưng cô ta bị trói quá chặt, chỉ có thể phát ra tiếng “ưm ưm’ từ trong miệng.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Bảo Châu, Cố Gia Huy không cầm được đau lòng.

Anh ta bước lên nói với Cố Mặc Ngôn: “Cố Mặc Ngôn, xin chú hãy nể mặt cháu mà thả Lâm Bảo Châu đi, cô ấy đang mang thai! Có lỗi gì thì cháu sẽ bù đắp giúp cô ấy, chú thả cô ấy ra trước đi ạ”

Những lời của Cố Gia Huy làm khơi dậy cơn giận của Cố Mặc Ngôn.

Anh chế giêu: ‘Cố Gia Huy, cậu ích kỷ quá đấy! Lâm Bảo Châu đã làm nhiều chuyện quá đáng như thế, nhưng chỉ vì cô ta mang thai con của cậu mà cậu lại tha thứ cho cô †a dễ dàng như vậy. Đừng quên rằng năm đó cậu cũng là một trong số những người bị hại!”

Mặt Cố Gia Huy tái mét.

Phải, sao anh ta có thể không hận Lâm Bảo Châu được! Nhưng khi biết cô ta mang thai con mình, anh ta có thể làm sao bây giờ? Còn lựa chọn nào khác ư? Đó là một sinh mạng bé bỏng đấy!

Cố Gia Huy nghiêm túc đáp: “Cố Mặc Ngôn, chú thôi đi, ai bảo cô ấy đang mang thai chứ! Thả cô ấy đi, sự thật đã xảy ra, không thể thay đổi được, chẳng phải bây giờ Tô Thư Nghỉ vẫn đang sống rất tốt sao?”

Lúc này Tô Thư Nghỉ mới hiểu, Lâm Bảo Châu bị trói, Cố Mặc Ngôn tức giận, Khương Dĩ Mai và Cố Gia Huy cầu xin, tất cả mọi thứ đều liên quan đến cô! Nhưng không phải lần trước đã nói rõ ràng rồi sao? Từ đó không còn qua lại, nước sông không phạm nước giếng.

Họ đều đang nói Lâm Bảo Châu làm chuyện sai không thể tha thứ, chuyện gì mà lại nghiêm trọng đến vậy, cô ta đắc tội Cố Mặc Ngôn à?

Lúc này Tô Thư Nghỉ vẫn đang nghĩ đến những chuyện khác, không hề nghĩ tới những gì đã xảy ra với cô hai năm trước.

Tô Thư Nghỉ còn đang mờ mịt lên tiếng hỏi: ‘Cố Mặc Ngôn, rốt cuộc Lâm Bảo Châu đã làm chuyện gì sai?”

Cố Mặc Ngôn nhìn Lâm Bảo Châu rồi lại nhìn sang Tô Thư Nghi, sau đó mới hạ giọng đáp: “Người đã hại em hai năm trước là Lâm Bảo Châu.”

Là Lâm Bảo Châu?

Tô Thư Nghỉ không thể tin vào tai mình!

Suốt hơn hai năm qua, cô bị đối xử bất công, bị khinh thường, bị đồn đại, suýt chút nữa không giữ được trong sạch, Cố Gia Huy chia tay với cô… Cô không ngờ tất cả những việc này là do em gái ruột của mình gây nên!

Cô cảm thấy như bị điện giật!

Dương Tùng Đức giải thích: “Tôi đã điều tra rõ ràng rồi. Hai năm trước, chính Lâm Bảo Châu đã sai người bỏ thuốc vào rượu của mợ chủ, cũng chính cô ta đã tìm người cố tình vấy bẩn mợ chủ, bôi nhọ mợ chủ, còn chụp lén cô rồi phán tán ảnh khắp nơi và gửi cho Cố Gia Huy, đến trường nói xấu côi Tất cả những điều này đều do Lâm Bảo Châu gây ral”

Tô Thư Nghỉ nhìn Lâm Bảo Châu dưới đất trong bộ dạng nhếch nhác, nhìn thấy ánh mắt thù hẳn của cô ta, lúc này cô mới tin là sự thật, hóa ra là vậy.

“Không phải thế! Không phải Lâm Bảo Châu làm!” Lúc này, Khương Dĩ Mai đột nhiên lao ra nói với Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghỉ: “Tất cả là do tôi làm, là kế hoạch của tôi! Cô cậu muốn chém giết gì thì cứ nhằm vào tôi đây này.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc