ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 394

Anh ta hạ giọng nói với Cố Mặc Ngôn: ‘Cố tổng, chúng tôi điều tra được một manh mối quan trọng, tôi tin lần này sẽ có trợ giúp lớn cho mợ chủ.”

Cố Mặc Ngôn hỏi: “Tìm được kẻ chủ mưu rồi à?”

Dương Tùng Đức trả lời: “Hiện tại vẫn chưa biết ai là kẻ chủ mưu, nhưng Gố tổng, người của chúng ta điều tra được sự việc hai năm trước có một người trong cuộc bị đưa ra nước ngoài. Họ đã tìm được cậu ta ở nước ngoài, bây giờ cậu ta đang bị trói †rong gara ngầm đợi chúng ta thẩm vấn.”

Khoé môi Cố Mặc Ngôn hơi cong lên.

Tốt lắm, tin tức này thật đúng lúc.

Thời điểm báo thù đã đến.

Cố Mặc Ngôn cười khẩy.

Anh muốn những kẻ đã hãm hại Tô Thư Nghỉ phải lần lượt quỳ xuống cầu xin cô tha thứ, nhất định phải khiến bọn họ trả giá bằng máu!

Trên xe Tô Thư Nghi ngủ rất say, Cố Mặc Ngôn không nỡ đánh thức cô.

Dương Tùng Đức hỏi: ‘Cố tổng, đã đến nhà, có cần đánh thức mợ chủ không ạ?”

“Không cần, để tôi bế cô ấy, cậu đẩy xe lăn đi, dù sao ở gara nhà mình cũng không có ai nhìn thấy chân của tôi.”

“Vâng ạ.”

Sau đó, Cố Mặc Ngôn xuống xe lăn bế cô vào nhà.

Dương Tùng Đức đẩy xe lăn trống đi theo Sau.

Cố Mặc Ngôn đưa Tô Thư Nghi về phòng ngủ để nghỉ ngơi.

Tô Thư Nghỉ trông vô cùng mệt mỏi và ngủ rất say, có lẽ hôm nay cô đã rất vất vả và khó chịu.

Cố Mặc Ngôn đau lòng sờ lên trán cô, đắp chăn cho cô rồi đi ra ngoài.

Anh và Dương Tùng Đức đến gara ngầm bên cạnh.

Người trong cuộc hai năm trước đã bị bắt tới đây, cậu ta bị trói cả tay lẫn chân, sợ sệt ngồi xổm dưới đất, mặt mày có vẻ gian xảo, vừa nhìn là biết không phải hạng người tốt lành.

Cố Mặc Ngôn chậm rãi di chuyển xe lăn tới trước mặt người nọ, lạnh lùng hỏi: ‘Hai năm trước cậu đã làm gì, nói cho tôi biết đi”

Đôi mắt chuột của người đàn ông đảo một vòng, cậu ta nịnh nọt xin tha: “Vừa nhìn đã biết ngay anh là sếp lớn rồi, chuyện hai năm trước ai mà nhớ được chứ, tôi không làm gì cả…

Cố Mặc Ngôn cười khẩy, không nói gì, chỉ chậm rãi nhìn lướt qua người đàn ông trước mặt mình bằng ánh mắt lạnh như dao.

Mặc dù Cố Mặc Ngôn không nói lời nào nhưng người đàn ông kia lại cảm thấy lạnh cả người, không nhịn được run rẩy.

Dương Tùng Đức đá cậu ta một phát thật mạnh: “Đừng có giở trò! Chúng tôi đã điều tra rõ ràng rồi, cậu mau khai ra hết đi! Nếu không tôi sẽ cho cậu nếm thử mùi vị sống không bằng chết!”

Tên mắt chuột vừa nhìn đã biết hai người này có lai lịch không nhỏ, nếu không khai thì chỉ sợ sau này sẽ không được sống yên ổn, những thứ mà người giàu như họ có được chính là tiền bạc và thủ đoạn, cậu ta không cáng đáng nổi.

Cuối cùng cậu ta cầu xin: “Hai anh à, tôi sai rồi, tôi sẽ khai hết, các anh hỏi gì tôi sẽ trả lời cái đó.”

Dương Tùng Đức ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào tên mắt chuột hỏi: “Tôi hỏi cậu, vào một buổi tối hai năm trước, có phải cậu bị người khác mua chuộc để bán một người phụ nữ bị bỏ thuốc cho một ông già không?”

Bình luận

Truyện đang đọc