ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

Chương 547

Sau khi ôm Tô Thư Nghi vào phòng tăm, Cố Mặc Ngôn dùng chân kéo một cái ghế đấu qua, đặt Tô Thư Nghỉ ngồi xuống đó, hỏi lại: ‘Em tự tắm được thật không đấy?”

Cố Mặc Ngôn thật sự không yên tâm để cô một mình, đành phải xác định lại lần nữa.

“Được.’ Tô Thư Nghi cúi đầu ứng tiếng. Sau khi chỉnh nhiệt độ nước đến mức phù hợp, Cố Mặc Ngôn xoay người bước ra khỏi phòng tắm.

Thấy cửa phòng tắm đóng lại, Tô Thư Nghi thở phào nhẹ nhõm, cơ thể căng cứng đã lâu cuối cùng cũng được thả lỏng. Cô bần thần nhìn đôi chân quấn băng kín mít của mình hồi lâu, im lặng bất động hồi lâu.

Đóng lại cửa phòng tắm, Cố Mặc Ngôn nhìn chăm chằm cánh cửa, trầm ngâm như đang nghĩ ngợi gì đó.

Hai người một trong một ngoài cứ thế cách một cánh cửa ôm bầu tâm sự của riêng mình.

Vất vả lắm mới tắm xong, Tô Thư Nghi phát hiện mình quên mang theo quần áo vào, chỉ đành bọc áo choàng tắm rồi bước ra ngoài.

Sau khi vào phòng ngủ thay đồ xong, vừa mới đóng tủ quần áo lại, xoay người, Tô Thư Nghi thình lình nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đã đứng phía sau từ bao giờ.

Cô cúi đầu trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Mặc Ngôn, trái tim cũng theo cảm xúc mà nảy lên thình thịch.

Chuyện phải tới cuối cùng cũng sẽ tới, không thể nào tránh được.

“Thư Nghỉ, em nghe anh nói…

“Cố Mặc Ngôn, em mệt rồi, chúng ta đi ngủ được không?” Tô Thư Nghi bước Vòng qua Cố Mặc Ngôn, định đi về phía mép giường.

Cô biết anh muốn nói gì, nhưng cô không muốn nghe, không muốn nói với anh về chuyện đó.

Cố Mặc Ngôn nhẹ nhàng giữ chặt cánh tay Tô Thư Nghị, giam cô lại giữa mình và tủ quân áo. Anh vươn tay võ nhẹ mặt Tô Thư Nghị, cất giọng bất đắc dĩ.

“Tô Thư Nghị, rốt cuộc là em đang sợ điều gì vậy!?”

Sợ điều gì ư!? Chính Tô Thư Nghỉ cũng đang tự hỏi bản thân đây, rốt cuộc cô đang Sợ cái gì chứ?

Hình ảnh Cố Mặc Ngôn dốc lòng che chở cho Trình Thu Uyển, biểu cảm sững sờ của Cố Mặc Ngôn khi thấy cô mặc bộ độ tương tự Trình Thu Uyển, gương mặt lạnh lùng của Cố Mặc Ngôn khi nói với cô anh ko thích màu xanh, muốn bỏ rơi cô, nụ cười rực rỡ trên môi Cố Mặc Ngôn lúc chúc mừng sinh nhật Trình Thu Uyển… Từng Cảnh tượng trong quá khứ lần lượt hiện lên trong đầu Tô Thư Nghi.

Thử hỏi, sao cô có thể không sợ?

Trước giờ Cố Mặc Ngôn vẫn chưa thể quên được Trình Thu Uyển, một Trình Thu Uyển đã chết cũng có thể ảnh hưởng lớn tới Cố Mặc Ngôn như vậy, thế thì một Trình Thu Uyển còn sống thì sao?

Nghĩ tới đây, Tô Thư Nghi cảm thấy trái tim mình đau đớn vô cùng, nước mắt không kiêm được mà tuôn trào. Cô và Cố Mặc Ngôn có thể kiên trì bao lâu, hai người lúc nào, ở đâu, sẽ lấy lý do gì mà chia tay nhau đây?

Tô Thư Nghỉ cúi đầu không nói lời nào, nhưng chỉ lát sau, từng giọt nước mắt to tròn như hạt đậu lũ lượt rơi xuống đất.

Cố Mặc Ngôn vươn tay nâng khuôn mặt cúi găm của cô lên, thấy khoé mắt ửng hồng và hàng nước mắt không ngừng rơi, trong chốc lát đã thấm ướt cả gương mặt của cô.

Cố Mặc Ngôn khe khẽ thở dài, dịu dàng dùng ngón cái lau đi giọt nước mắt của Tô Thư Nghỉ: “Em bận lòng về Trình Thu Uyển như vậy sao?”

Nghe thấy Cố Mặc Ngôn hỏi thẳng như vậy, Tô Thư Nghỉ không biết phải trả lời anh thế nào.

Bận lòng chứ, cô đương nhiên bận lòng rồi.

 

Bình luận

Truyện đang đọc