ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ


Vẻ mặt Cố Mặc Ngôn đột nhiên lạnh lùng hơn, sực nhớ ra điều gì đó, tiếp tục nói: “Tiền thuốc men thì sao? Nằm viện thời gian dài, chắc sẽ cần một khoản tiền viện phí không nhỏ chứ?”
“Vâng.

Sau khi mợ chủ kết hôn với anh, có bảo hiểm y tế nên áp lực mới vơi bớt, nhưng số tiền cần tự chi trả thì vẫn không phải con số nhỏ.”
Thì ra là vì bảo hiểm y tế nên mới sốt sắng kết hôn.
Cố Mặc Ngôn thầm hiểu ra.

Ngẩng đầu lên, trông thấy Tô Thư Nghi đi từ trên cầu thang xuống, anh giơ tay ra hiệu cho Dương Tùng Đức không nói nữa: “Em dậy rồi à?”
Tô Thư Nghi nhìn Dương Tùng Đức trong phòng ăn với vẻ ngờ vực: “Hai anh vừa nói gì thế?”
“Không có gì.” Cố Mặc Ngôn bình tĩnh đáp, sau đấy múc cho Tô Thư Nghi một bát cháo trắng: “Em ăn đi.”
Tô Thư Nghi cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ ngồi xuống.

Lúc ăn cứ ngẩn ngơ lơ đễnh, vẫn đang nghĩ đến chuyện tiền viện phí của mẹ.
Còn Cố Mặc Ngôn thì quét ánh mắt bâng quơ nhìn hàng mày thanh tú đang cau lại của Tô Thư Nghi.

Cuối cùng thì lần này anh cũng đã biết cô đang buồn phiền vì chuyện gì.

Cố Mặc Ngôn gắp một miếng sủi cảo tôm, đặt vào trong đĩa của Tô Thư Nghi, nói nhỏ nhẹ: “Thư Nghi, có thời gian thì hai chúng ta đi thăm mẹ em đi.”
Tô Thư Nghi sững người, hốt hoảng quay ra nhìn Cố Mặc Ngôn thì phát hiện thấy anh đang nhìn thẳng vào mình.

“Chắc, chắc không cần đâu…” Cô né tránh ánh mắt của Cố Mặc Ngôn: “Dạo này mẹ em không được khỏe… Cần nghỉ ngơi yên tĩnh…”
Lời nói của Tô Thư Nghi rất mơ hồ, nhưng không hề đề cập đến việc mẹ cô đang bị bệnh rất nặng, chứ đừng nói đến chuyện viện phí.
Đôi mắt đen láy của Cố Mặc Ngôn hơi lạnh lùng.
Mấy năm qua lăn lộn chốn thương trường, đâu phải bên cạnh anh chưa từng có phụ nữ mua vui, hoặc gái làng chơi, hoặc con gái nhà danh giá.

Chẳng một ai không thích làm nũng, chuyện nhỏ như con kiến hay to bằng hạt đậu gì cũng thích dựa dẫm vào đàn ông, xòe tay xin tìm anh hoặc muốn anh giúp đỡ.
Riêng chỉ có Tô Thư Nghi là khác với họ.
Tuy thời gian kết hôn chưa lâu, nhưng cô chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ thứ gì từ anh, hay nói chính xác hơn, cô đang cố tình tránh nhận bất cứ lợi lộc gì từ anh.
Sự xa cách và phủ sạch quan hệ này vô cớ khiến Cố Mặc Ngôn bực bội.
“Thế à?” Sự khó chịu trong lòng khiến giọng nói của Cố Mặc Ngôn lạnh lùng hơn: “Thế thì chúc mẹ em sớm khỏe lại.”
Tô Thư Nghi hơi chau mày.
Cô đã nói gì sai ư? Sao trông Cố Mặc Ngôn có vẻ không được vui cho lắm thì phải?
Nhưng cô cũng không tiện nói thêm nữa, chỉ biết yên lặng dùng bữa rồi lại yên lặng để Cố Mặc Ngôn đưa mình đến ga tàu điện ngầm, lên tàu đi làm.
Đến tòa soạn, Tô Thư Nghi không tới phòng làm việc ngay mà đến phòng tài vụ, định xin họ ứng trước cho mình một tháng tiền lương.
Thế nhưng hồi đầu tháng cô đã xin ứng lương tháng sau rồi.

Giờ mà ứng tiếp thì sẽ là lương của hai tháng sau.
“Thư Nghi ạ, không phải chúng tôi không muốn giúp cô.

Chúng tôi cũng biết cái khó của cô chứ.


Nhưng chúng tôi thật sự không thể quyết định được chuyện này.” Châu Mỹ Như của phòng tài vụ bối rối nhìn Tô Thư Nghi.
Ánh mắt Tô Thư Nghi ủ rũ, đang định nói gì đó thì đột nhiên có một giọng nói lạnh như băng cất lên phía sau.
“Tô Thư Nghi, giờ làm việc mà cô không chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn chiều này lại làm gì ở phòng tài vụ thế?
Nghe thấy giọng nói này, Tô Thư Nghi giật thót tim.

Cô miễn cưỡng quay đầu lại thì thấy Cố Gia Huy đang đứng sau lưng, lạnh lùng nhìn mình.
“Có chút chuyện.” Tô Thư Nghi không muốn nói thêm lời nào với Cố Gia Huy, chỉ buông một câu đơn giản rồi mau chóng rời khỏi phòng tài vụ.
Nhưng vừa ra đến hành lang, Cố Gia Huy đã đột ngột đuổi theo, thình lình túm lấy cổ tay cô, quăng cô vào tường.
“Cố Gia Huy, anh làm cái gì thế?’ Tô Thư Nghi sợ Châu Mỹ Như trong phòng tài vụ nghe thấy nên chỉ đành hạ thấp giọng, phát cáu với anh ta.
“Chẳng làm gì cả.” Cố Gia Huy vẫn nở nụ cười chế giễu trên mặt, nhìn Tô Thư Nghi với vẻ kẻ cả: “Chỉ là quan tâm chút thôi.

Tại sao chị gái vợ chưa cưới của tôi lại cần ứng lương hết lần này tới lần khác thế?”
Tô Thư Nghi biết có lẽ Cố Gia Huy đã nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi giữa mình và Châu Mỹ Như rồi.

Cô bực bội day cổ tay vừa bị túm đau nhói, cố làm ra vẻ thản nhiên: “Tổng biên tập Cố, tôi đã nói với anh rồi còn gì.

Tôi muốn mua một chiếc túi.”
Cố Gia Huy tức đến nỗi bật cười: “Tô Thư Nghi, cô coi tôi là thằng ngốc thật đấy à?”

Anh ta không tin.

Nếu thật sự Tô Thư Nghi chỉ muốn mua một chiếc túi xách, thì Cố Mặc Ngôn quan tâm cô như thế lại không mua cho cô sao?
Cô nghĩ đủ mọi cách xin ứng lương thế này chắc chắn là có việc gấp cần dùng tiền, và còn không thể cho Cố Mặc Ngôn biết.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Cố Gia Huy cong lên nở một nụ cười tàn nhẫn, hai bàn tay chợt đè lên hai mé tường cạnh Tô Thư Nghi, giam cô chặt cứng.
“Cố Gia Huy, anh làm gì thế?” Lúc này Tô Thư Nghi đã thấy hơi hốt hoảng.
“Tô Thư Nghi, xem ra cô thật sự rất cẩn dùng số tiền này.” Cố Gia Huy hơi khom người xuống, ép sát Tô Thư Nghi: “Tiền lương một tháng… Tôi đoán xem nào, chắc cô cần khoảng ba mươi triệu hả?”
Tô Thư Nghi chau mày: “Chuyện này không liên quan đến anh.”
Nói rồi, cô muốn đẩy Cố Gia Huy ra, nhưng những lời mà anh ta nói ra sau đó lại khiến toàn thân cô cứng đờ…
“Thế này nhé, ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ trả cô ba mươi triệu.

Thế nào?”
Tô Thư Nghi sửng sốt ngước mắt lên nhìn Cố Gia Huy cùng gương mặt đầy vẻ giễu cợt của anh ta.
“Thế nào?” Cố Gia Huy cúi đầu, nhìn gương mặt trắng bệch của Tô Thư Nghi, lòng anh ta hơi bực bội, nhưng nhớ tới điệu bộ đánh mắt đưa tình của cô với Cố Mặc Ngôn ngày hôm qua, cơn giận của anh ta lại bùng lên mất kiểm soát: “Cô phải biết ba mươi triệu một đêm là cao hơn hẳn giá thị trường rồi đấy.

Cô không thiệt thòi đâu.”
Nói rồi, Cố Gia Huy sực nhớ tới điều gì đó, nụ cười bỡn cợt trên môi anh ta càng rõ nét: “À, không đúng.

Tôi quên mất.

Hai năm trước cô đã từng bán giá này rồi.

Nhưng đó là lần đầu tiên của cô đúng không nhỉ? Bây giờ tôi mới mua, không biết cô đã là cái giày rách bị bao nhiêu thằng đàn ông chơi chán rồi, vậy mà tôi vẫn trả cho cô giá như cũ, cô nên hài lòng…”

Chát!
Cố Gia Huy chưa nói dứt lời, Tô Thư Nghi đã không thể nhẫn nhịn được nữa, vung tay giáng thẳng một cái bạt tai lên mặt anh ta.
Cố Gia Huy hoàn toàn không thể ngờ Tô Thư Nghi lại bất thình lình làm vậy.

Anh ta bị tát cho mụ mị, ôm mặt thảng thốt cúi nhìn cô gái nhỏ bé bên tường.
Chỉ thấy gương mặt vốn trắng bệch của Tô Thư Nghi bây giờ đã đỏ lừ vì tức giận, hốc mắt ngập nước, nhưng cô lại kiên quyết cắn môi không để nước mắt tuôi rơi.
Cố Gia Huy chỉ cảm thấy trái tim của mình như bị đập một cái thật mạnh.
Tuy ý muốn ban đầu của anh ta là làm Tô Thư Nghi tổn thương, nhưng không biết tại sao mà nhìn cô như thế, anh ta lại không hề thấy vui mừng, chỉ cảm thấy đau lòng.
Tô Thư Nghi trừng mắt với Cố Gia Huy, cố gắng nhịn khóc, nghiến răng gằn ra từng chữ.
“Cố Gia Huy, mẹ kiếp, tôi thật sự hối hận vì đã từng yêu anh.”
Dứt lời, cô không nhìn Cố Gia Huy thêm một giây nào nữa, hất tay anh ta ra rồi mau chóng đi khỏi hành lang.
Cố Gia Huy bị bỏ lại một mình, như thể lạc mất hồn phách vậy.

Không biết bao lâu sau, Châu Mỹ Như của phòng tài vụ mới ra ngoài đi vệ sinh thì thấy Cố Gia Huy đứng sững như tượng đá.
“Tổng… Tổng biên tập Cố?” Châu Mỹ Như giật bắn mình.
Lúc này, Cố Gia Huy mới hoàn hồn lại, nhìn Châu Mỹ Như, chợt bảo: “Châu Mỹ Như, cô có biết Tô Thư Nghi xin ứng lương để làm gì không?”
Châu Mỹ Như hơi lúng túng, nhưng dù gì người hỏi cũng là tổng biên tập, cô ấy nói dối kể cũng ngại, nên đành trả lời thật: “Mẹ của Thư Nghi ốm nặng, cần đóng viện phí gấp nên mới xin ứng trước.

Tổng biên tập đừng trách cô ấy.”
Ốm nặng? Tiền viện phí?
Cố Gia Huy hoàn toàn không ngờ rằng câu trả lời lại như vậy, bỗng chốc thừ người ra..


Bình luận

Truyện đang đọc