ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 126

Mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi, Cố Gia Huy không thể không nhíu mày.

Lâm Bảo Châu là kiểu mà đàn ông thích, điểm này không thể nghi ngờ được. Cho nên anh ta mới có thể chọn cô ta trong số nhiều cô gái như vậy.

Nhưng không biết tại sao, từ sau khi trở về nước, anh ta càng ngày càng cảm thấy Lâm Bảo Châu vừa ngang ngược lại vừa đáng ghét. Ngay cả mùi nước hoa này cũng cực kỳ gay mũi.

Không giống như Tô Thư Nghi, cho dù là lúc đi học hay là bây giờ, trên người cô luôn mang theo mùi sữa tắm nhàn nhạt. Không phô trương, nhưng lại thoang thoảng động lòng người…

Chết tiệt.

Tại sao anh ta lại nghĩ đến người phụ nữ Tô Thư Nghi kia chứ.

Cố Gia Huy càng nhìn Lâm Bảo Châu trước mặt thì lại càng khó chịu, dứt khoát đẩy cô ta ra: “Anh còn một cuộc họp. Nếu em mệt thì cứ nghỉ ở đây nghỉ một lát, khi nào đi nhớ đóng cửa lại.”

Nói rồi, anh ta lập tức đứng dậy rời khỏi văn phòng, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt bỗng trở nên tái nhợt của Lâm Bảo Châu.

Lâm Bảo Châu trơ mắt nhìn Cố Gia Huy rời khỏi phòng làm việc, tay siết chặt lại, móng tay sơn đỏ gần như đâm thủng lòng bàn tay!

Là ảo giác của cô ta ư? Cô ta luôn cảm thấy, kể từ sau khi gặp Tô Thư Nghi, Cố Gia Huy ngày càng lạnh nhạt với mình.

Chẳng lẽ Cố Gia Huy thật sự vẫn còn quan tâm đ ến Tô Thư Nghi?

Không!

Không thể nào!

Anh ta đã lên kế hoạch làm Tô Thư Nghi xấu mặt cơ mà, sao vẫn còn dư tình chưa dứt được!

Đợi đã.

Thế nhưng, có khi nào thật ra Cố Gia Huy làm vậy là để chia rẽ Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi không? Như vậy thì Tô Thư Nghi sẽ lại độc thân?

Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Lâm Bảo Châu, sắc mặt cô ta càng thêm tái nhợt.

Chết tiệt!

Không được, cô ta quyết không để Tô Thư Nghi có bất kỳ cơ hội nào để trở mình!

Lâm Bảo Châu cắn chặt đôi môi đỏ, trong lòng từ từ nảy ra một kế hoạch.

Lúc Lâm Bảo Châu rời khỏi phòng làm việc của Cố Gia Huy, người của tòa soạn ở bên ngoài vừa nhìn thấy cô ta lại không nhịn được mà trở nên nhốn nháo.

“Trời ạ! Đây chính là vợ chưa cưới của tổng biên tập, xinh quá đi mất. Mà ăn mặc cũng đẹp.” Hiểu Khiết nhìn trố cả mắt, không thể không tán thưởng một câu.

Tô Thư Nghi ngồi ở chỗ của mình, đảo mắt nhìn Lâm Bảo Châu, ánh mắt hơi tối sầm lại.

Đúng vậy, Lâm Bảo Châu vẫn luôn rất xinh đẹp, từ bé đã giống như một cô công chúa nhỏ, xinh đẹp động lòng người.

So ra thì mình chính là cây cỏ dại không đáng chú ý đến, vĩnh viễn bị chôn vùi dưới ánh hào quang của cô ta.

Khưu Duyệt ở bên cạnh nghe Hiểu Khiết nói vậy liền cười khẩy: “Đương nhiên rồi, đây chính là sự khác nhau giữa chính thất và con giáp thứ mười ba đó. Tô Thư Nghi à, nếu tôi là cô, tôi sẽ biết khó mà lui.”

Bình luận

Truyện đang đọc