ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

Chương 283

Điều anh ta muốn biết là chuyện khác, ví dụ như Cố Mặc Ngôn.

Trình Nam Quyền hỏi: ‘Cố Mặc Ngôn, dạo này anh ta đang làm gì vậy?”

Quý Trung Khánh cũng cảm thấy nên đổi chủ đề, kẻo bị Trình Nam Quyên hỏi ra gì đó.

Anh ta lập tức trả lời: “À, anh ta hả, đang suôn sẻ lắm, người đẹp trong lòng. Anh ta vừa thấy sắc đã quên nghĩa luôn, giờ trở thành người đàn ông tốt của gia đình rồi.”

Trình Nam Quyền khẽ cau mày, khí chất u buồn càng lộ rõ hơn, anh ta hỏi Quý Trung Khánh: “Cố Mặc Ngôn kết hôn rồi à?”

Quý Trung Khánh gật đầu: “Ừ, kết hôn chớp nhoáng, ông cụ ép đấy.”

Quả nhiên anh ta đã quên Thu Uyển, Trình Nam Quyền nghĩ thầm.

Năm đó trong vụ hoả hoạn, Cố Mặc Ngôn thấy Trình Thu Uyển chết mà không cứu, mười năm trôi qua, không ngờ nay anh ta đã kết hôn.

Trình Nam Quyền hơi bực, trong giọng nói tràn đầy thù hẳn.

Anh ta nói: “Hừ, anh ta đã quên người năm ấy rồi chứ gì, có người mới, sự nghiệp thành công, thăng quan tiến chức. Những người đã chết vì anh ta đó, bây giờ nhìn lại thì đâu có là gì!”

Quý Trung Khánh rất xấu hổ khi đứng giữa Cố Mặc Ngôn và Trình Nam Quyền, anh ta cảm thấy đáng lẽ ra mình không nên nói cho Trình Nam Quyền biết chuyện kết hôn của Cố Mặc Ngôn.

Nói tới đây, hai người trò chuyện thêm một lát nữa rồi đường ai nấy di.

Sáng sớm Tô Thư Nghỉ vừa đến phòng làm việc đã nghe thấy Hiểu Khiết đang ở đó nói chuyện phiếm.

Hiểu Khiết nói: ‘Lát nữa có trò hay để xem rồi, tôi nhìn thấy vợ chưa cưới của tổng biên tập Cố tới đây. Cô ta ăn mặc thời thượng lắm, từ đầu tới chân toàn những món đồ hiệu mới nhất, nhưng mà vẻ mặt của cô ta không được vui lắm, hình như đôi vợ chồng trẻ này đang giận nhau. Hôm nay mọi người làm việc cẩn thận một chút nhé, đừng để bị vạ lây.”

Tô Thư Nghi khó hiểu, Lâm Bảo Châu tới đây làm gì, chẳng lẽ là đến gây sự? Cô yên lặng không lộ diện vẫn tốt hơn, nếu không được nữa thì cô sẽ viện cớ không ở phòng làm việc.

Khưu Duyệt lén lút quan sát Tô Thư Nghi từ chỗ ngồi của mình với dáng vẻ muốn xem trò hay. Hừ, vợ tổng biên tập đã đến, Tô Thư Nghi cô sợ rồi chứ gì, không dám đắc ý chứ gì, chột dạ chứ gì, đáng đời!

Trong phòng làm việc tổng biên tập, Lâm Bảo Châu tỏ ra khổ sở, mặt mày tái mét, nước mắt rưng rưng sắp rơi xuống.

Cô ta hỏi Cố Gia Huy: “Cố Gia Huy, anh nhắn tin cho em nói muốn chia tay là có ý gì? Em đã làm gì sai, tại sao anh lại muốn chia tay với em? Anh có biết em đau lòng như thế nào không?”

Nhìn Lâm Bảo Châu hùng hổ trước mặt mình, Cố Gia Huy thầm cười khẩy.

Cô ta thật to gan, còn dám tìm đến tận cửa bày ra dáng vẻ thương, ai không biết chân tướng sẽ bị vẻ bề ngoài xinh đẹp của cô ta lừa gạt mất.

Lâm Bảo Châu ơi là Lâm Bảo Châu, cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệt Cố Gia Huy cười khẩy, lấy những bức ảnh Tô Thư Nghĩ bị chụp lén năm đó từ trong ngăn kéo ra ném tới trước mặt Lâm Bảo Châu, đáp trả không chút khách sáo: “Đừng diễn nữa, cô còn định tiếp tục giả vờ bao lâu? Người đã hãm hại Tô Thư Nghi năm đó chính là cô đấy, Lâm Bảo Châu!”

Nghe thấy lời của Cố Gia Huy, mặt mũi Lâm Bảo Châu trắng bệnh, vô thức lùi về sau vài bước. Cô ta đang chột dạ.

Cô ta cương quyết khẳng định mình không hãm hại Tô Thư Nghi, gân cổ lên nói: “Không phải em, không phải em, anh hiểu lầm rồi. Gia Huy, những bức ảnh này có thể chứng minh điều gì? Anh đừng đoán mò ma.

Vẻ phẫn nộ trong đáy mắt Cố Gia Huy càng lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc