ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 567

Vừa về đến cửa, Tô Thư Nghỉ đã nghe thấy tiếng cười của Tô Ninh Kiều vọng từ trong nhà ra.

Xem ra mẹ cô rất vui, Tô Thư Nghi vô thức nở nụ cười, lâu lắm rồi bà không hề cười như vậy, chẳng biết có chuyện vui gì đang diễn ra nữa.

Tiếng chuông cửa vang lên, Tô Ninh Kiều tươi cười mở cửa cho Tô Thư Nghi.

“Có chuyện gì vui vậy mẹ?” Tô Thư Nghi cười hỏi.

“Thư Nghi đấy à.’ Thấy người đến là Tô Thư Nghi, trên mặt Tô Ninh Kiều hiện lên một chút lúng túng, sự vui cười cũng nhạt đi nhiều: “Mau vào đi.”

Nói đoạn, Tô Ninh Kiều dẫn Tô Thư Nghỉ _ vào trong nhà.

“Sao thế? Mẹ không chào đón con à?” Tạm thời Tô Thư Nghi không hiểu rõ tại sao Tô Ninh Kiều thay đổi tâm trạng, cô nửa đùa hỏi bà.

“Con bé này, nói gì đó.” Tô Ninh Kiều cả giận trừng Tô Thư Nghi.

“Ha ha” Tô Thư Nghỉ cảm thấy điệu bộ trẻ con của Tô Ninh Kiều rất đáng yêu, cô ôm bả vai bà đi vào trong nhà. Nhưng khi nhìn thấy người ngồi trên ghế salon, Tô Thư Nghỉ sững người.

Sao Trình Thu Uyển lại ở đây?

“Thu Uyển, Thư Nghị, có lẽ hai đứa đã biết nhau rồi.” Tô Ninh Kiều kéo Tô Thư Nghi lại và giới thiệu cô với Trình Thu Uyển, sau đó bà quay nhìn Tô Thư Nghi và nói: “Thư Nghỉ, đây là Thu Uyển, em gái của Trình Nam Quyền, con đã từng gặp rồi đấy.”

Tô Thư Nghi cười trừ, cô không biết trong tình huống này nên ứng xử với Trình Thu Uyển như thế nào.

Trình Thu Uyển bước tới ôm lấy cánh tay Tô Thư Nghỉ: “Cháu và Thư Nghi quen biết đã lâu, dì Tô không cần phải giới thiệu lại đâu ạ”

“Thật không? Biết thì tốt, biết thì tốt.” Thấy Trình Thu Uyển và Tô Thư Nghi thân thiết, Tô Ninh Kiều cực kỳ vui vẻ: ‘Hôm nay hai đứa ở lại ăn cơm nhé, bây giờ dì đi nấu cơm.

“Vâng, khi bé cháu thích ăn cơm dì nấu nhất. Bao năm qua không được ăn, cháu thật sự rất nhớ.”

“Cháu thích là được, muốn ăn gì thì nói cho dì, hôm nay dì sẽ nấu cho cháu ăn hết.”

Nghe Trình Thu Uyển nói, Tô Ninh Kiều cười không khép được miệng.

“Sườn xào chua ngọt, sò điệp xào măng †ây…’ Trình Thu Uyển nói một chuỗi tên món ăn, Tô Ninh Kiều ghi lại từng món rồi cười ha hả vào phòng bếp.

Chứng kiến cảnh mẹ mình chỉ hỏi mỗi Trình Thu Uyển thích ăn gì, Tô Thư Nghỉ bỗng nhiên chạnh lòng. Nhưng nghĩ đến Trình Thu Uyển là khách, mẹ cô quan tâm hơn một chút cũng phải.

Thấy Tô Ninh Kiều đi khuất, Trình Thu Uyển buông tay Tô Thư Nghị, cô ta ngồi ở ghế salon uống trà, hoàn toàn không có ý định trò chuyện với Tô Thư Nghi.

Tô Thư Nghỉ cũng lúng túng không biết nên nói gì, thoáng chốc hai người đều giữ im lặng.

Sau khi ngồi im một lúc, Trình Thu Uyển đứng dậy đi vào trong phòng bếp: ‘Dì ơi, để cháu giúp dì một tay có được không?”

“Được chứ, mặc tạp dề vào nhé, tránh làm bẩn quần áo.” Giọng nói chan chứa niềm vui của Tô Ninh Kiều từ phòng bếp vọng ra.

Tô Thư Nghỉ ngồi ở phòng khách nghe thấy tiếng cười trong phòng bếp vang lên mà nước mắt đong đầy trên khóe mi. Cô cảm thấy trong cái nhà này mình mới là khách.

Bình luận

Truyện đang đọc