ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

Chương 295

Cố Mặc Ngôn không chút suy nghĩ đã lập tức bấm nhận cuộc gọi của Cố Gia Huy.

Tô Thư Nghỉ sợ khiếp vía.

Cố Gia Huy không biết Cố Mặc Ngôn ở bên cạnh cô, ở đầu dây bên kia áy náy xin lỗi không ngừng.

“Tô Thư Nghị, xin lỗi em. Em tha thứ cho anh đi. Anh là súc vật, sao anh có thể làm tổn thương em như vậy. Em đừng giận, anh uống say, nhưng những lời anh nói đều là chân thành. Thư Nghi, em nghe thấy không, Thư Nghi?”

Tô Thư Nghỉ vừa nghe được giọng của Cố Gia Huy bên kia điện thoại đã muốn quát bảo anh ta câm miệng, Cố Mặc Ngôn lập tức dùng môi mình chặn môi Tô Thư Nghị, cô hoàn toàn không nói nên lời.

Nụ hôn của Cố Mặc Ngôn kiên định không nơi lỏng chút nào, anh bắt đầu cởi bỏ cúc áo của cô… một chiếc, hai chiếc, ba chiếc…

mãi đến khi lộ ra áo ngực. Bàn tay của anh còn không ngừng mơn trớn cơ thể cô, hôn nhiệt liệt và nhập tâm vô cùng.

Cô đánh Cố Mặc Ngôn, muốn Cố Mặc Ngôn dừng lại, nhưng Cố Mặc Ngôn hoàn toàn không màng tới sự phản kháng của cô, vân điên cuồng hôn môi cô, đè nặng không cho cô nhúc nhích.

Cố Gia Huy không biết tình huống, cho rằng Tô Thư Nghỉ tức giận không chịu nói chuyện, chỉ đành tiếp tục đau khổ cầu xin: “Thư Nghi, anh biết em giận, lúc em giận đều không thích nói chuyện, hờn dõi một mình. Tối hôm đó là do anh hồ đồ, đều là lôi của anh. Em đừng tự trừng phạt bản thân…”

Điện thoại lặng im, Tô Thư Nghi không nói gì, nhưng lại vang lên tiếng động khác thường.

Cố Mặc Ngôn lột sạch quần áo của Tô Thư Nghỉ vứt xuống sàn nhà, rơi rụng tán loạn.

Hai tay của anh lần lượt đè lại hai tay Tô Thư Nghi, khiến cô không thể giấy khỏi mình.

Anh nhìn chăm chằm Tô Thư Nghi như muốn nuốt trọn cô vậy, đáy mắt hừng hực ánh lửa.

Tô Thư Nghi càng vặn vẹo cơ thể thì sức ép của Cố Mặc Ngôn càng mạnh. Cố Mặc Ngôn càng tức giận thì càng muốn tra tấn Cố Gia Huy.

Cố Gia Huy ghé sát tai lại ống nghe di động, nghỉ hoặc hỏi: “Thư Nghỉ, em có đang nghe không? Em nói chuyện này với Cố Mặc Ngôn chưa? Hay đừng nói nhé, đây là bí mật giữa hai người chúng ta, chỉ có hai ta biết thôi. Chúng ta tự mình giải quyết được chứ? Thư Nghi, em… có thể cho anh một cơ hội nữa không?”

Cố Mặc Ngôn mặc kệ Gố Gia Huy bên kia điện thoại đang nói những gì, anh chỉ cần cậu ta biết Tô Thư Nghi đang ở bên cạnh anh, anh muốn làm thế nào thì sẽ làm như thế, bởi vì cô là vợ của Cố Mặc Ngôn, đám đàn ông khác đều hết hy vọng cút đi.

Sợ Gố Gia Huy nghe thấy tiếng vang, Tô Thư Nghi nhỏ giọng nói với Cố Mặc Ngôn: “Cố Mặc Ngôn, có phải anh hơi quá đáng rồi không? Anh không thể làm như vậy được.”

Ánh mắt Cố Mặc Ngôn nhìn chăm chú cơ thể Tô Thư Nghi không chút kiêng nể.

Không phải cô biết rõ anh đang định làm gì rồi sao? Anh muốn cho cô biết ai mới là chồng của cô, ai mới xứng ở bên cô.

Anh chính là muốn khiêu khích phản ứng thân thể của Tô Thư Nghi, nếu khiến cô không nhịn được mà thét to thì càng tốt!

Anh phải phơi bày hết thảy năng lực một lần, khiến Tô Thư Nghỉ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Tô Thư Nghi cố ý nghiêng đầu sang một bên, lại không ngờ môi của Cố Mặc Ngôn một mực đuổi theo, dính chặt lấy môi cô như nam châm, tiến vào, thăm dò. Cô cảm nhận rõ ràng hơi thở của anh thổi quét mà tới, làm cô vô thức run rẩy cả người. Cô âm thâm căn chặt khớp hàm, cố gắng áp chế xúc động muốn kêu to.

Cố Gia Huy có vẻ như đã nhận ra điều gì đó, anh ta không quá tin tưởng âm thanh mà chính tai nghe được, sốt ruột hồ: “Thư Nghỉ, xảy ra chuyện gì vậy? Tô Thư Nghi!”

Bình luận

Truyện đang đọc