Dụng ý của Hà Cửu Thúc rất rõ ràng, chính là muốn lũng đoạn toàn bộ ngành nghề này. Việc này lại đi ngược lại với nguyện ước ban đầu của Lý Kỳ, có điều, hiện tại Lý Kỳ muốn dốc sức thúc đẩy kinh tế, căn bản không còn tinh lực để nghĩ cách chống lũng đoạn, chỉ có thể cảnh cáo bằng miệng để ông ta kiềm chế một chút.
Tuy ngoài miệng Hà Cửu Thúc đã nhận lời, nhưng có thể làm được không lại là chuyện khác. Lý Kỳ cũng không định dò xét nhiều quá, ngay sau đó liền quay sang nói với Trương Xuân Nhi của Kim Lâu:
- Trương nương tử, hiện nay cho dù là dân chúng Kinh thành ta hay là khách vùng khác, khi nhắc đến đồ sấy của Kim Lâu đều dựng thẳng ngón cái lên, xem ra đồ sấy của quý điếm đã mua chuộc được cả nước rồi.
Trương Xuân Nhi khẽ cười nói:- Kinh tế sử quá khen, so với đồ hộp của Túy Tiên Cư, thì đồ sấy của tiểu điếm quả thật không đáng nhắc tới.
- Ai cũng có sở trường riêng, đừng nói ai hơn ai kém.
Lý Kỳ khẽ mỉm cười, nói:
- Nếu ta đoán không sai, sang năm Trương nương tử sẽ để mắt tới các nước xung quanh.
Nếu không như vậy thì ta tới đây làm gì? Trương Xuân Nhi cũng không phủ nhận, hơi mỉm cười nói:
- Chẳng phải là ta đang phối hợp với luật mới của Kinh tế sử sao.
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Luật mới chỉ là thứ yếu, mấu chốt vẫn là kiếm tiền, nếu không thể kiếm tiền, thìta thực hiện luật mới này còn ý nghĩa gì chứ? Các vị nói phải không?
Một đám thương nhân chỉ mong kiếm lời đều nhao nhao cười rộ lên.
Tiếp đó, Lý Kỳ điểm danh hơn mười người, thuộc như lòng bàn tay việc làm ăn của bọn họ gần đây, nói lưu loát tựa như còn hiểu rõ hơn cả việc làm ăn của nhà mình nữa.
Điều này làm cho những thương nhân đang ngồi đó không khỏi âm thầm kinh ngạc, trong lòng cảm thán thực lực của Thương Vụ Cục thật lớn mạnh.
Tần Cối nhìn thấy vẻ mặt của mọi người thì thầm buồn cười. Lý Kỳ ân cần thăm hỏi như vậy không nghi ngờ gì cũng đã truyền đạt được một tin tức, chính là tỏ rõ Thương Vụ Cục tuyệt đối không phải chỉ là một bộ phận tầm thường xoàng xĩnh,nhất cử nhất động của các ngươi đều nằm trong tay Thương Vụ Cục chúng ta, nếu các ngươi theo chân Thương Vụ Cục vậy thì tất cả đều vui vẻ, nếu không thì rất khó nói nha.
Sau những lời dạo đầu mới mẻ này, Lý Kỳ lại uống một ngụm trà, hắng giọng rồi nghiêm mặt nói:
- Hôm nay ta mời mọi người đến đây chỉ muốn tuyên bố một thông tin, chính làcơ hội phát tài tới rồi. Thời điểm này năm ngoái, trong các vị có tất nhiều người chưa chuẩn bị đầy đủ, cũng vì vậy mà bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, ta tin rằng năm nay các vị đều đã chuẩn bị rồi mới tới.
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:- Chúng ta đã như vậy, những thương đội nước ngoài kia lại càng như thế. Tin rằng các vị cũng có nghe nói, năm nay không chỉ có những sứ thần mà triều đình bọn họ phái tới, mà còn có một thương đội khổng lồ theo sau nữa. Hai bên đều đã chuẩn bị đầy đủ, ta thực sự không nghĩ ra còn lý do gì có thể cản trở cục diện hai bên cùng thắng này nữa. Nói là cùng thắng, nhưng lợi ích trong đó tuyệt đối không thể chia đều năm năm được, đến cuối cùng có thể đoạt được bao nhiêu phần thì phải xem bản lĩnh của các vị rồi. Chúng ta đã nắm quyền chủ động tuyệt đối, nếu ai mà chỉ chiếm được một nửa, thì đều coi như là thua lỗ rồi.
Dừng lại một chút, hắn nói tiếp:
- Đương nhiên, Thương Vụ Cục chúng ta cũng sẽ phối hợp toàn lực với các vị. Bắt đầu từ ngày mai, Đại Tống Thời đại Tuần san sẽ đổi thành hai ngày ra một tờ, ngoài trừ trang kinh tế ra, nội dung trong đó đều dừng lại toàn bộ, bao gồm cả “Thần điêu hiệp lữ“. Chúng ta sẽ lợi dụng Tuần san Đại Tống Thời Đại để tạo ưu thế chothương phẩm của các vị, để những thương nhân nước ngoài kia hiểu sâu thêm về thương phẩm của các vị.
Thật ra tạm dừng Thần điêu cũng là hành động bất đắc dĩ, Lý Sư Sư đã bệnh rồi, bản thảo tồn đọng cũng đã đăng xong rồi, Lý Thanh Chiếu lại vừa mới tiếp nhận, may mà có một lý do hoàn mỹ để chặn miệng của độc giả.
Hồng Bát Kim đĩnh đạc nói:
- Vậy nhất định tốn không ít tiền rồi?
Ông đường đường là ông chủ đổ trường mà phải tính toán chi li như vậy ư? Lý Kỳ làm sao hiểu được ý trong lời nói này của ông ta, cười khổ nói:
- Đương nhiên không cần.Hồng Bát Kim nghe xong, sắc mặt cũng không có vẻ hưng phấn lắm.
Quảng cáo mà không cần tốn tiền khiến cho những thương nhân đang ngồi đây sắc mặt rất khác nhau. Một số đại phú thương thì rõ ràng có chút bất mãn, bởi vì nếu dựa vào tiền, vậy bọn họ nhất định có thể chiếm được một vị trí bắt mắt nhất, hơn nữa cũng có thể mở rộng thương phẩm của mình nhiều hơn nữa. Nhưng nếu không thu tiền, vậy toàn bộ đều do Thương Vụ Cục làm chủ. Có người lo, thì chắc chắc có người buồn, những người thực lực hơi yếu hơn thì chắc chắn vui mừng vô cùng.
Lý Kỳ tiếp tục nói:
- Ngoài ra, còn một việc này, tin rằng mọi người đều nghe phong thanh do Tây Hạ đã giải trừ phong tỏa ở con đường tơ lụa, hơn nữa còn đảm bảo rất đầy đủ, nên năm nay sẽ có thêm nhiều thương nhân Tây Vực đến đây. Việc này không nghi ngờ gì chính là cung cấp thêm nhiều con đường phát tài cho chúng ta, chỉ là không biếtcác vị có chuẩn bị đầy đủ hàng hóa hay chưa.
Còn phải nói sao, cho dù bọn họ liều cả tính mạng này cũng quyết không buông tha thị trường Tây Vực, đây là một thị trường lớn nha. Hơn nữa do chiến tranh vài năm trước của Đại Tống và Tây Hạ nên từng có lúc đoạn tuyệt qua lại với Tây Vực, cho nên thị trường này gần như là một thị trường hoàn toàn mới đối với Đại Tống, trong đó có rất nhiều cơ hội làm ăn. Không cần nói cũng biết ai ai cũng cực kỳ hưng phấn, nhao nhao hỏi những vấn đề về Tây Vực.
Rất tốt, thương nhân nên khao khát như vậy, tri túc thường lạc chỉ là để an ủi mình thôi. Lý Kỳ đáp từng vấn đề một, không có chút phiền chán nào, lại nghiêm mặt nói:
- Có một vấn đề ta không thể không nhắc nhở các vị, có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Làm ăn cũng giống như vậy, các vị đều là đại thương nhân cầmcờ đi đầu của Đại Tống ta, tầm mắt không thể chỉ giới hạn trên người đối phương, mà phải phóng mắt nhìn toàn cục, đều phải tìm hiểu thật sâu tình hình trong nước của các quốc gia xung quanh.
Hắn nói xong thì đứng dậy đi ra sau người Chu Thanh, cầm lấy bộ kỳ bào kia nói:
- Lấy bộ kỳ bào này làm ví dụ, ba mươi quan ở Đông Kinh chúng ta sẽ có khối người mua được, không có gì lạ cả. Nhưng đối với các phiên quốc như Nam Man, Thổ Phiên mà nói thì đây là cái giá trên trời, ngài cầm bộ kỳ bào này đến bán cho bọn họ, thì có thể bán được bao nhiêu chứ? Nhưng chỉ vì người khác nghèo mà buông tha cả một thị TSo? Nếu là như vậy thì vụ làm ăn này còn làm gì nữa chứ. Thử hỏi có quốc gia nào phồn hoa như Đại Tống chúng ta chứ.
Một người đột nhiên nói:- Ý của Kinh tế sử lẽ nào là định ra giá mới dựa theo tình hình trong nước của các quốc gia khác?
Lý Kỳ chỉ vào bộ kỳ bào kia nói:
- Nếu ngài mang bộ kỳ bào này đến bán ở Nam Ngô với giá một quan tiền, thì ngài sẽ lỗ vốn đến không có cả quần mà mặc nữa. Làm bất kỳ vụ mua bán nào đều chỉ có một chuẩn tắc thôi, chính là phải kiếm tiền, không thể bù tiền, cũng không thể không lời không lỗ. Mà giá tiền được định ra căn cứ vào ưu khuyết điểm thương phẩm của các vị. Muốn giảm giá tiền trong tình huống lợi ích thu được không đổi thì chỉ có một cách, chính là giảm chất lượng của thương phẩm. Nếu các vị đầu tư nhiều thương phẩm xa xỉ ở những quốc gia nghèo sẽ chỉ mất cả chì lẫn chài thôi, còn phí cả một khoản tiền thuế nữa. Cho nên, các vị ngàn vạn lần đừng một mực theo đuổi chất lượng, mà cần phải tạo ra những thương phẩm với giá tiền khác nhau để thỏa mãn nhân sĩ ở các tầng lớp khác nhau, cũng có thể nói là những quốc gia giàu nghèo khácnhau, đừng bỏ qua bất kỳ nơi nào có thể mang lại lợi ích cho chúng ta. Tiền tài có nhiều hơn nữa thì khi tách ra xem cũng chỉ là do một đống tiền xây nên mà thôi.
Nói tới đây, hắn lại chỉ tay vào Hà Cửu Thúc, nói:
- Về mặt này, các vị phải học hỏi Hà Cửu Thúc. Những cửa hàng ở bên ngoài của ông ấy có thể nói là bao trùm tất cả, vợt quý có thể bán được năm quan tiền, nhưng rẻ hơn một chút thì chỉ cần mười mấy văn thôi. Đây chính là lợi nhuận của mười mấy xưởng chế tác mà ông ấy thu mua mang lại cho ông ấy. Đương nhiên, ta không đề xướng làm như vậy, bởi vì cách thu mua này thật sự quá đơn giản thô bạo, ta nghiêng về phương thức hợp tác hơn. Các vị hợp tác với một số xưởng chế tác nhỏ, có thể làm cho tiền vốn trở nên linh động hơn, cũng có thể thay đổi lợi ích trở nên lớn nhất, còn có thể xây dựng nên một liên minh khổng lồ, cũng có thể mượn việc này mà làm giàu cho Đại Tống chúng ta. Thương Vụ Cục chúng ta quan niệm trước nay chỉ có càng nhiều người giàu thì ngươi mới có thể kiếm được càng nhiều tiền.Những người còn lại nghe xong đều liên tục gật đầu, chỉ có một mình Hà Cửu Thúc che mặt, toát mồ hôi nói:
- Kinh tế sử, việc này cũng không phải ta làm đầu tiên, có rất nhiều người đang ngồi đây đều làm như vậy, phiền ngài đừng cứ lấy ta ra để nói nha.
Hôm nay ông ta chính là tài liệu giảng dạy về mặt trái nha!
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Ai bảo ngài làm xuất sắc nhất về phương diện này, vừa ra tay thì đại sát tứ phương, đến con kiến cũng không thể sinh tồn.
Mọi người nghe thấy lại ồn ào cười to.
Gương mặt mo của Hà Cửu Thúc đỏ như mông khỉ, sắp chôn cả cái đầu xuốngdưới bàn rồi.
Lý Kỳ cũng không tiếp tục đả kích lão đầu này nữa, nhấc tay áp chế lại, đợi khi tiếng cười tiêu tan, hắn mới tiếp tục nói:
- Trừ việc này ra, ta còn có một yêu cầu nho nhỏ, ta hi vọng các vị cố gắng lựa chọn đường thủy trong phạm vi hoàn cảnh cho phép. Những gì ta nói chủ yếu nhằm vào các quốc gia Tây Vực. Tuy nói là Tây Hạ đã khai thông con đường tơ lụa, nhưng các vị cũng không cần nhất nhất lựa chọn đường bộ, dù sao thì khai thông thêm một con đường vận chuyển cũng tức là tăng thêm một con đường phát tài cho các vị thôi.
Trương Xuân Nhi bỗng nhiên nói:
- Kinh tế sử, hiện tại Tây Hạ đã đưa ra sự đảm bảo đầy đủ, vậy chúng ta đương nhiên sẽ chọn đường bộ, tuy rằng đi đường thủy chưa hẳn là không được, nhưng phải đánh một vòng rất lớn, chi phí dĩ nhiên sẽ nhiều hơn, chúng ta không thể bỏ không điđường gần mà lại đi đường xa.
Những người còn lại nghe xong cũng xôn xao bàn tán, dường như càng nghiêng về phía Trương Xuân Nhi.
Lý Kỳ khẽ cười, nói:
- Trương nương tử nói có lý, ta cũng tuyệt đối không để các vị làm vụ buôn bán mà phải bù tiền. Nhưng khi các vị làm ăn qua lại với các nước hải ngoại hay các nước ven biển như Cao Ly, Nhật Bản, Nam Ngô, một đội tàu đi nửa vòng thì đã giải quyết toàn bộ rồi, không cần tốn thêm nhiều phí vận chuyển nữa, tính ra còn có lời nữa, lại có thể thúc đẩy ngành chế tạo thuyền của Đại Tống ta, thậm chí có thể phát hiện thêm nhiều cơ hội buôn bán nữa, cớ sao lại không làm.
Chu Thanh gật đầu nói:- Kinh tế sử nói rất đúng, con đường biển quả thật chứa đựng rất nhiều cơ hội làm ăn.
Những người còn lại tỏ vẻ muốn thử xem, bọn họ rất vui vẻ bán phần thể diện này cho Lý Kỳ.
Lý Kỳ thấy bọn họ nhiệt tình như vật, trong lòng có chút an ủi, gật đầu cám ơn, lại nói:
- Được rồi, những gì ta cần nói cũng xong rồi, còn về chi tiết của đàm phán lần này sẽ do Phó Kinh tế sử giải đáp cho các vị.
Hắn nói xong liền mời Tần Cối ngồi vào vị trí của hắn, còn hắn thì ngồi sang một bên, bởi vì phương diện mà hắn phải chú ý thực sự quá nhiều, mà Tần Cối sau khi từ Giang Nam trở về thì vẫn luôn chuyên tâm vào chuyện này, cho nên về mặt chi tiếtnên do Tần Cối nói thì thỏa đáng hơn.
Lúc bắt đầu hắn cũng có chút không yên lòng, ngồi một bên lắng nghe. Nhưng một lúc sau, hắn phát hiện lo lắng của mình thật dư thừa, Tần Cối còn toàn diện hơn so với trong suy nghĩ của hắn, cũng hiểu rõ phải phát huy ưu thế của mình như thế nào. Đàm phán mà, nói ra chính là đấu tâm lý, mà Tần Cối lại là chuyên gia về mặt này, thậm chí có thể nói những thương nhân này thật sự nên trả tiền vé vào cổng lần này, bởi vì chuyến đi này thật sự rất đáng giá.