BẮC TỐNG PHONG LƯU

Nhân thú luyến!

Tần phu nhân còn chưa đến mức giống như một ly nước trong, ngây thơ vô tri, ba chữ này không cần nghĩ cũng biết là có ý gì rồi, hai mắt trừng to, nói: - Nhân cái gì luyến cái gì chứ, suy nghĩ của ngươi sao lại có thể lệch lạc như thế chứ. Loại câu chuyện ngày không nghe cũng được, ta cũng khuyên ngươi đừng nói, viết ra cũng không có ai xem đây, có thể còn bị người ta mắng đấy.

Cũng đúng, tiêu đề nhân thú luyến quá rõ ràng, Lý Kỳ cũng cảm thấy bản thân mình dùng từ không đúng, lại nói: - Vậy nhân yêu luyến thì sao?

Tần phu nhân buồn bực nói:

- Có gì khác với cái trước chứ?

- Ách

Lý Kỳ xấu hổ, trong lòng lại nghĩ, nghe ra cũng rất kích thích nha. Nếu là bọn Cao Nha nội thì nhất định sẽ vô cùng yêu thích tiêu đề này nha, nhưng, bây giờ người ngồi đối diện là Tần phu nhân nha, phải sửa. Hắn nghĩ hồi lâu, dứt khoát nói: - Nói chính xác thì đây hẳn là một câu chuyện tình yêu.

- Câu chuyện tình yêu?

Tần phu nhân hơi sững sờ.

- Câu chuyện tình yêu tuyệt đối.

Lý Kỳ hưng phấn nói: - Hơn nữa còn tràn đầy cẩu huyết

Tần phu nhân kinh ngạc nói: - Cẩu huyết?

Lý Kỳ vội nói: - Ý của ta là đây là một câu chuyện tình yêu tràn ngập lãng mạn, tựa là Tân Bạch nương tử Hắn nói rồi chợt cau mày, thầm nghĩ, không đúng nha, cũ còn không có thì lấy đâu ra tân, thế là sửa miệng nói: - Bạch nương tử truyền kỳ.

- Bạch nương tử truyền kỳ?

Tần phu nhân kinh hô một tiếng.

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Có gì không ổn sao?

Tần phu nhân hiếu kỳ nói: - Người ngươi biết lẽ nào không phải là Thất nương.

- Hả?

Lý Kỳ há miệng, bừng tỉnh đại ngộ, đúng rồi, Thất nương được gọi là Bạch nương tử, nha nha nha, ta viết Bạch nương tử thành xà yêu, thật sự ổn thỏa sao, nói: - Bằng không thì đổi thành Vương nương tử truyền kỳ.

Tần phu nhân xấu hổ đỏ mặt nói: - Tại saotại sao gọi là Vương nương tử?

Lý Kỳ thấy vẻ mặt nàng ngượng ngùng, thoáng sửng sốt, lập tức hiểu ra, suýt chút quên nàng họ Vương. Bỏ đi, bỏ đi, vẫn là Bạch nương tử đi, ta lười sửa lại, huống hồ về sau Bạch Tố Trinh tu thành chính quả, thế là nói: - Vậy vẫn là Bạch nương tử đi. Nữ tử họ Bạch trong thiên hạ nhiều như vậy, hơn nữa đây chẳng qua là một cái họ mà thôi, dù sao thì cho dù gọi là gì thì cũng sẽ có người bị dính vào thôi.

Tần phu nhân thầm nghĩ cũng đúng, đây vốn là một câu chuyện mà thôi. Mà nàng cũng vô cùng tò mò với câu chuyện tình yêu trong miệng của Lý Kỳ, thế là nhấc bút lên, gật đầu nói: - Được rồi, dù sao thì Thất nương là thê tử ngươi, ngươi cảm thấy ổn là được.

Lý Kỳ hắng giọng một cái, nói: - Chuyện này phải nói mấy trăm năm trước, có một con bạch xà

Vừa mới mở đầu, Tần phu nhân liền ngắt lời Lý Kỳ, nói: - Ngươi sẽ không viết Bạch nương tử thành bạch xà chứ?

Lý Kỳ hửm một tiếng, nói: - Phu nhân, từ lúc nào mà phu nhân trở nên thông minh như vậy.

Tần phu nhân nói: - Thật ra chuyện về bạch xà, bây giờ đã có một số rồi, giống như "Bạch xà ký" của tiền triều, nhưng ngươi viết Bạch nương tử thành bạch xà, Thất nương sẽ không có ý kiến chứ?

- Đương nhiên sẽ không, Thất nương trời sinh tính tình rộng rãi, không câu nệ tiểu tiết, sao có thể để ý những thứ này. Lý Kỳ nói xong lại nói: - Nếu đã có chuyện về bạch xà, thì vẫn gọi là "Tân Bạch nương tử truyền kỳ" đi.

Nói xong hắn lại chậc một tiếng, nói: - Ta nói này phu nhân, phu nhân có thể đừng luôn ngắt lời ta không, việc này sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của ta. Đúng rồi, ta nói đến đâu rồi?

Ta ngắt lời ngươi một lần, khi nào thì luôn chứ, hơn nữa, ngươi mới nói nửa câu mà thôi. Tần phu nhân cũng không muốn tranh giành, nói: - Ngươi nói đến mấy trăm năm trước, có một con bạch xà.

- Đúng đúng đúng, là tới đây.

Lý Kỳ lại hắng giọng, tiếp tục nói.

Thật ra hắn cũng không muốn luôn kể tiểu thuyết võ hiệp, dù sao thì tiểu thuyết võ hiệp luôn lấy hiệp là chính, tuy rằng Thần điêu hiệp lữ có thể nói là tiểu thuyết ngôn tình trong võ hiệp, nhưng chung quy vẫn là võ hiệp.

Thật ra lúc mới bắt đầu, hắn chuẩn bị viết Tây du ký, nhưng Tôn hầu tử thật sự quá phản động, ngay cả Ngọc Hoàng đại đế cũng dám đánh. Nếu miễn cưỡng thay đổi thì cốt cách cả câu chuyện đều thay đổi. Mà hiện tại bên ngoài đang tranh luận không ngớt, lúc này viết Tây du ký không phải là một lựa chọn sáng suốt, thế là hắn mới tìm một câu chuyện tình yêu, bởi vì nam nữ hiện tại đều thiếu sự theo đuổi tình yêu tự do, yêu cũng bị trói buộc trong tam cương ngũ thường.

Đương nhiên, đây cũng là có nguyên nhân, bởi vì nam nhân phải đánh trận ở bên ngoài, vừa đi là mất mấy năm, nếu giống như đời sau, vậy thì nam nhân ở lại trong nước sẽ được hưởng phúc, ngày ngày đều sẽ có vợ người đưa đến cửa, Cao Nha nội chính là đại diện điển hình. Nếu thật sự như vậy, thì ai sẽ chịu đi đánh trận đây, bởi vì việc này không chỉ mạo hiểm cả tính mạng, mà còn mạo hiểm cả nguy cơ bị đội mũ xanh nữa.

Cho nên xét theo mặt này thì tam cương ngũ thường chính là dùng để bảo vệ nam nhân, thậm chí còn không tiếc dùng pháp luật để khống chế. Trong xã hội đương thời, thật ra việc này vô cùng công bằng.

Cho nên ở hậu thế, rất nhiều người đều nói đây là một hiện tượng cổ hủ, thật ra không phải, tồn tại tức là hợp lý thôi.

Có điều, thời kỳ Bắc Tống vẫn tương đối khoan dung về mặt này, ly hôn, tái hôn nhiều không kể xiết, đặc biệt là xã hội thượng lưu, chuyện vụng trộm nhìn mãi thành quen, hơn nữa trên đời cũng đã có không ít câu chuyện tình yêu, không giống như tiểu thuyết võ hiệp, hoàn toàn thuộc về Lý Kỳ.

Lý Kỳ kể chuyện tình yêu này, đương nhiên không phải là cổ vũ nữ nhân vượt quá giới hạn, đây là chuyện không có đạo đức. Hắn chỉ là đề xướng một quan niệm tình yêu, hi vọng dùng quan niệm tình yêu để liên kết với trinh đức. Nếu ai ai cũng chung thủy với tình yêu như Dương Quá, Tiểu Long Nữ, vậy tam cương ngũ thường có cần thiết phải tồn tại nữa không.

Ngoài ra, trong thời thịnh thế này, tình yêu có thể tạo nên tác dụng điều tiết, có thể khiến cuộc sống của mọi người thêm đa dạng muôn màu, cho nên Lý Kỳ cảm thấy nên kể một tiểu thuyết tình yêu hoàn chỉnh, bởi vì dân chúng hiện nay rất cần có thứ này.

Còn về câu chuyện tình yêu, Lý Kỳ thật ra xem qua không ít, nhưng đa số đều là hiện đại, bối cảnh sai lệch quá nhiều, hoàn toàn không thích hợp. Cổ đại thì có Hồng lâu mộng, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, còn có Thất tiên nữ và Bạch nương tử.

Trong đó truyện hiểu rõ nhất không gì qua được Bạch nương tử truyền kỳ. Là thế hệ 8x, chưa xem qua mười mấy lượt Bạch nương tử truyền kỳ và Tây du ký thì không thể nói mình là thế hệ 8x được. Vào các kỳ nghỉ hè nghỉ đông hằng nằm, truyền hình vĩnh viễn đều thay nhau chiếu hai bộ phim truyền hình này. Càng đòi mạng chính là xem hoài không chán, hơn nữa Triệu Nhã Chi còn chiếm cứ vị trí đệ nhất nữ thần trong lòng Lý Kỳ hơn mười năm, toàn là vì bộ Bạch nương tử này.

Do vậy, câu chuyện này Lý Kỳ cũng coi như là nhớ rất rõ ràng, nhưng hắn chỉ xem phim truyền hình, không giống như là Thần điêu, Xạ điêu xem sách rất nhiều lần. Nhưng không sao cả, dù sao thì hắn chỉ phụ trách nói, lời kịch cụ thể đều là do những đại tài nữa như Lý Thanh Chiếu, Tần phu nhân thêm vào. Có điều hắn đổi lại tên một người, chính là Hứa Tiên, hắn trực tiếp đổi tên Hứa Tiên thành Hứa Tuyên, bởi vì hắn thật sự không thể nào chấp nhận tên Hứa Tiên ở Học viện Thái Sư kia.

Kể chuyện chính là thế mạnh của Lý Kỳ, dù sao thì hắn cũng dựa vào cái miệng để ăn cơm mà. Đã nói rồi thì không dừng lại được, mà Tần phu nhân nghe mãi nghe mãi cũng dần dần mê mẩn, lát sáu, hai người đã nhập tâm rồi.

Đợi khi Lý Kỳ nói đến đoạn Pháp Hải khuyên Hứa Tuyên quy y cửa phật để tránh Bạch Tố Trinh, thì cây bút trong tay Tần phu nhân đã ngừng lại.

Lý Kỳ tò mò nói: - Sao phu nhân không viết?

Hàng mày đen của Tần phu nhân cau lại, nói: - Chỗ này có phải có chút không ổn không?

- Sao lại không ổn?

Tần phu nhân nói: - Ngay cả Quan Âm Bồ Tát cũng nói là Bạch Tố Trinh trần duyên chưa dứt, bảo Bạch Tố Trinh đi tìm duyên phận năm trăm năm này, mà Pháp Hải chẳng qua chỉ là một hòa thượng mà thôi, lại nói là mối nghiệt duyên, vậy chẳng phải là cãi lại ý chỉ của Quan Âm Bồ Tát, trước sau chẳng phải là mâu thuẫn sau.

Hóa ra nàng buồn bực chuyện này, Lý Kỳ cười nói: - Vậy không biết ý của phu nhân thế nào?

Tần phu nhân nói: - Người xuất gia lục căn thanh tịnh, nhìn thấu hồng trần, sao có thể đi phá hoại nhân duyên của người khác. Pháp Hải được miêu tả trong miệng ngươi hẳn là một vị cao tăng đắc đạo, nhưng như vậy xem ra, y sao xứng là một cao tăng đắc đạo chứ, cho nên ta cho rằng điểm này cực kỳ không ổn.

Lý Kỳ lắc đầu.

Tần phu nhân nói: - Lẽ nào ta nói không đúng sao?

- Cũng không phải. Mỗi người đều có cách nhìn của mình, không thể nói đúng sai.

Lý Kỳ nói: - Có điều ta cho rằng với tính cách của phu nhân thì hẳn sẽ tán thành hành động của Pháp Hải.

Tần phu nhân kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, khó hiểu nói: - Nói giống như ngươi còn hiểu tính cách của ta hơn cả ta nữa, vì sao ta phải tán thành?

Lý Kỳ cười ha ha nói: - Theo cách nhìn của Bồ Tát, đây chỉ là trần duyên, lương duyên cũng được, nghiệt duyên cũng thế, đều là trần duyên. Nhưng theo cách nhìn của Pháp Hải thì đây lại là nghiệt duyên, chỉ vì hai người ở hai thế giới khác nhau. Bạch Tố Trinh muốn thành tiên, nhưng trần duyên chưa dứt, hơn nữa còn là duyên phận năm trăm năm tạo thành, làm sao có thể thành tiên, cho nên Bồ Tát bảo nàng trước hết đi tìm đoạn trần duyên này. Nhưng, nếu Bạch Tố Trinh thật sự đi tìm Hứa Tuyên tạo thành nhân duyên năm trăm năm thì thực sự cũng không ổn. Dù sao thì Bạch Tố Trinh là yêu không phải là người, yêu thì sao có thể kết duyên trăm năm với người được, việc này vi phạm thiên lý. Nói là nghiệt duyên cũng không quá, mà thật ra Pháp Hải cũng là một nhân vật quan trọng trong mối duyên phận này, chính bởi vì y mới có mối duyên phận này, đây là nhân do y gieo, thì y đương nhiên phải ngăn cản nghiệt duyên này, có gì sai chứ? Còn phu nhân thì sao?

Hắn nói tới đây, khẽ cười, nhìn sang Tần phu nhân.

Tần phu nhân có chút hoang mang nói: - Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?

Lý Kỳ cười lắc đầu nói:

- Phu nhân chẳng phải cũng ở trong tình cảnh này sao. Thật ra Pháp Hải đại diện cho tam cương ngũ thường, lễ giáo thế tục trên đời này, mà phu nhân vẫn luôn vô cùng tuân theo, thà là xuất gia cũng không muốn vượt qua lễ giáo thế tục này. Người không nằm trong tam cương ngũ thường, cho dù là hơi nhiễm một chút cũng không được. Tình yêu giữa người và yêu, nói theo một khía cạnh nào đó thì càng thương phong bại tục, khiến người đời không thể chấp nhận được. Cho nên vừa rồi ta cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, phu nhân hẳn sẽ không oán giận Pháp Hải khuyên Hứa Tuyên quy y cửa phật, mà phải vô cùng tán thành mới đúng.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tần phu nhân nổi lên một áng mây đỏ, phản chiếu vào hoa đào, lại càng thêm xinh đẹp, ấp úng nói: - Nói thì được rồi, ngươi cần gì phải kéo cả ta vào.

- Ta chỉ là đang thảo luận tính hợp lý của câu chuyện với phu nhân mà thôi.

Lý Kỳ hơi hiếu kỳ nói: - Nếu phu nhân là Bạch Tố Trinh, thì sẽ lựa chọn thế nào?

Tần phu nhân trầm mặc một lát, lắc đầu nói: - Ta làm sao biết.

- Ta biết.

- Hả? Ngươi biết cái gì?

Lý Kỳ chắp tay trước ngực, cười hì hì nói: - A di đà phật, nếu phu nhân là Bạch Tố Trinh, ta đoán phu nhân nhất định sẽ quy y cửa phật còn sớm hơn cả Hứa Tuyên, làm sao còn cần tới Pháp Hải mở miệng. Đoạn nghiệt duyên này chắc chắn sẽ không tồn tại, dù sao thì phu nhân cũng có suy nghĩ khiến người ta không sao hiểu nổi đối với việc xuất gia. Khi đó nếu phu nhân cầu tiên không thành trước Bồ Tát, nhất định sẽ dứt khoát lấy dao cạo ra, quy y tại chỗ để biểu thị tấm lòng, dù sao thì không thành tiên thì sẽ thành tăng, tuyệt đối sẽ không theo đuổi đoạn nghiệt duyên trong mắt của người đời, chỉ là đáng thương cho Hứa Tuyên cô độc cả đời thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc