BẮC TỐNG PHONG LƯU

Sao Ngô Giới lại không biết suy nghĩ trong lòng Đoàn Chính Nghiêm, nói:

- Đô thống, có câu này ta không biết có nên nói hay không.

- Tướng quân cứ nói đừng ngại.

- Hiện giờ vận mệnh của Đại Lý và Nam Ngô đã liên hệ với nhau, Nam Ngô diệt, thì Đoàn thị Đại Lý hưng, Nam Ngô bất diệt, Đoàn thị Đại Lý tất vong.

Câu này nói cũng quá nghiêm trọng rồi. Đoàn Chính Nghiêm sợ hãi, nói:

- Sao tướng quân lại nói vậy?

Ngô Giới nói:

- Có ba lý do Đô thống xuất binh. Thứ nhất, hiện giờ Cao thị đem theo toàn bộ quốc khố của Đại Lý chạy đến Nam Ngô. Nếu Nam Ngô không vong, thì tất cả số tiền đó chắc chắn thuộc về Nam Ngô. Đây đối với Đô thống mà nói, là trăm cái hại mà không không có một lợi nào.

Thứ hai, nếu Nam Ngô bảo vệ thành công phủ Thanh Long, sau khi quân sư của Đại Tống ta rút lui, Nam Ngô tất sẽ giúp Cao thị quay lại đoạt quyền, bởi vì Đô thống là người hướng theo Đại Tống chúng ta, mà Đại Lý và Nam Ngô lại là láng giềng, tất nhiên Nam Ngô hy vọng Cao thị có thể đoạt lại Đại Lý.

Thứ ba, Xu Mật Sứ chúng ta đã nói, nếu Đô Thống đồng ý dẫn binh tiến quân Nam Ngô, một khi diệt Nam Ngô, đồng ý nhượng ra một bộ phận thổ địa cho Đô Thống quản lý.

Đoàn Chính Nghiêm hồ nghi nói:

- Lời tướng quân nói là thật?

Ngô Giới nói:

- Ta ở Đại Tống chẳng qua là một tướng lĩnh nho nhỏ, sao dám nói chuyện vô căn cứ. Nếu Đô Thống không tin thì có thể phái người đi hỏi Xu Mật Sứ, tuy nhiên việc khẩn yếu nhất hiện tại chính là sớm ngày tiến quân Nam Ngô, ta tin Đô Thống cũng không thích tiếp tục làm hàng xóm với loại quốc gia vô sỉ như Nam Ngô này, hai bên sớm đã xé toang da mặt, có thể nói là không phải hắn chết thì là ngươi vong.

Chuyện này thì thật sự không phải là Ngô Giới lừa Đoàn Chính Nghiêm. Quả thật là Lý Kỳ coi trọng năng lực của Đoàn Chính Nghiêm, hy vọng có thể dùng tài của ông ta, xử lý vùng lãnh thổ sớm muộn cũng thuộc về Đại Tống này.

Đoàn Chính Nghiêm trầm ngâm không nói, thầm nghĩ, hắn nói rất có lý, nếu Cao thị bất diệt, sao ta có thể ngủ ngon được.

Đêm đó, ông ta lại triệu tập thân tín liên can đến thảo luận.

Những thân tín kia đương nhiên giật dây Đoàn Chính Nghiêm xuất binh Nam Ngô. Bọn họ đến trợ giúp Đoàn Chính Nghiêm ngươi là vì cái gì, còn không phải là vì vinh hoa phú quý này, tiền này cmn đều bị Cao thị cuốn đi rồi, dù có lục nửa ngày, cũng không mò được cái gì. Đây là chuyện gì cơ chứ.

Đây chính là nhân tính.

Đoàn Chính Nghiêm thấy các thân tín nhất trí muốn xuất binh Nam Ngô, vì thế quyết định xuất binh Nam Ngô. Trong ngày thứ hai liền lấy lý do Nam Ngô xuất binh trợ giúp Cao thị, chính thức tuyên chiến với Nam Ngô, đích thân dẫn đại quân men theo sông Phú Lương phía tây Nam Ngô, tiến quân về hướng phủ Thanh Long.

Cao thị này coi như cũng lãnh đủ xui xẻo, muốn đến bên Nam Ngô chạy nạn, nào biết Nam Ngô cũng ốc còn không mang nổi mình ốc. Vừa mới đến quốc nội Nam Ngô, đã nghe được quân Tống cướp bóc ở sông Phú Lương, quân Nam Ngô không còn biết phương hướng gì nữa.

Thật ra cũng không thể nói là không biết phương hướng gì, mà căn bản là không tìm thấy người.

Đại quân Nhạc Phi sau khi phá được Quyết Lý Ải, lại liên tiếp phá được các nơi Nạp Tô Mậu, Tư Lang, Lương Châu. Thật ra Nam Ngô căn bản cũng không có mấy thành phố, trên cơ bản đều là cứ điểm kiểu sơn trại, cho nên Nhạc Phi bọn họ thẳng đường xuôi nam, hầu như không gặp phải trở ngại gì, mấy trận đánh nhỏ duy nhất cũng đều là với một vài cường đạo địa phương.

Nhạc Phi là một nam nhân vô cùng chính trực, đáng tiếc là đã đi theo một lão đại xấu xa, bị nhiễm một ít thói quen xấu, chính là trở nên hơi tham tiền. Mấu chốt là còn có sự giật dây của tên Ngưu Cao này. Tên nhãi này đã nói với Nhạc Phi, chim sẻ tuy nhỏ, nhưng dù gì cũng là một miếng thịt nha. Những tên cường đạo này tuy không đáng bận tâm, nhưng cường đạo đều là những kẻ có tiền, tại sao chúng ta không vơ cỏ đánh thỏ, thanh trừ hết bọn chúng, cho các binh lính có thêm vài đồng gì gì đấy.

Nhạc Phi nghĩ thầm như thế cũng không tệ. Nhưng y lại phải lên đường gấp, thế là đám vô lương này vắt óc suy nghĩ, cuối cùng quyết định lúc nghỉ ngơi ban đêm sẽ phái một phân đội nhỏ đi tấn công mấy tên cường đạo kia.

Bởi vì đã đánh đến nội địa Nam Ngô, môi trường khí hậu đều càng trở bên ác liệt, mà mấy tên cường đạo này hơn nửa là sống trong núi, vì vậy Nhạc Phi liền cho La Long dẫn theo bản bộ nhân mã của mình đi cướp mấy tên cường đạo kia, nhân tiện rèn luyện bọn chúng, cho bọn chúng gia nhập vào cấm quân.

La Long bọn họ vốn là xuất thân cường đạo, bọn họ vô cùng hiểu tâm lý của cường đạo, hơn nữa bọn họ lại có hỏa khí tiên tiến nhất của Đại Tống, đám cường đạo này đâu phải là đối thủ, chỉ cần đánh một trận là được. Ngưu Cao cũng thực không có nói sai, đám cường đạo này đúng là có tiền, giành được không ít tiền tài, lương thực trở về.

Sau khi nếm được quả ngọt, Nhạc Phi bọn họ lại càng thêm kiên quyết thực thi phương châm chiến lược này. Ban ngày thì lên đường, thuận tiện xem ở đâu có thổ hào hay không, nếu như có, trực tiếp giết người cướp của, buổi tối thì tập trung phái phân đội nhỏ đi đánh cường đạo.

Dù sao thì Nam Ngô cũng ra chiêu số kiên thanh bích dã, bộ đội vụn vặt lẻ tẻ này căn bản không phải đối thủ của đại quân Nhạc Phi, xông lên đánh cũng chỉ là chịu chết, vì thế đã rút toàn bộ binh lực ở phía bắc sông Phú Lương về, chuẩn bị tử thủ sông Phú Lương.

Nếu đã không có kẻ thù có thể đánh nhau, vậy thì chỉ có tự mình tìm chút niềm vui thôi. Sau này nơi đây chính là bản đồ của Đại Tống, đám cường đạo này sớm muộn cũng có người tiêu diệt, sao không thuận tiện dọn bọn chúng đi cho xong.

Tốc độ hành quân của đại quân Nhạc Phi không chậm, hơn nữa dọc đường đi còn tràn đầy hứng thú, thu hoạch đầy ắp. Bọn họ đều là một vài võ tướng, có những lúc vì một tên cường đạo, vài lão già còn chụm đầu lại cùng nhau thương lượng đối sách, thi thoảng còn vì vậy mà tranh cãi không ngớt. Chuyện này nếu để Lý Kỳ nhìn thấy, không cho rằng bọn họ đang nghiên cứu phương châm lớn gì đó mới lạ.

Cũng trong thời gian hành quân này, binh lính bộ tộc của Ấp Châu, Khâm Châu, Quảng Nguyên Châu dần dần gia nhập vào cấm quân.

Bởi vì nước Nam Ngô rất nhỏ, còn chưa lớn cỡ bàn tay, từ Quảng Nguyên đến Thanh Long còn không xa bằng từ phủ Chân Định đến phủ Đại Danh. Lúc trước khi quân Kim xuôi nam, cũng chỉ tốn hơn một tháng, tuy nhiên đường đi của Nam Ngô là đường núi quanh co khúc khuỷu, hơn nữa quân Kim thì kỵ binh là chủ yếu, tốc độ nhanh hơn nhiều so với quân Tống.

Nhưng Nhạc Phi cũng chỉ tốn hơn một tháng là đã đến bờ bắc sông Phú Lương. Nếu không có sông Phú Lương tồn tại ở đây, thật ra đã có thể coi là quân đến dưới thành rồi, bởi vì bờ bắc sông Phú Lương cách phủ Thanh Long cũng chỉ ba mươi dặm.

Chính lúc đại quân Nhạc Phi sắp qua sông Phú Lương, Lý Kỳ suốt cả đường chùi đít cho bọn họ cũng đuổi kịp tới, hội hợp với Nhạc Phi bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc