BẮC TỐNG PHONG LƯU

Đối với bất cứ một người mới ra tù nào, việc đầu tiên khi về nhà nhất định là tắm rửa.

Trong phòng tắm, hơi nóng tràn ngập, Lý Kỳ ngồi trong thùng gỗ, hai mắt khép hờ, hai tay dang rộng, một ít dược liệu bồng bềnh trên mặt nước. Đêm qua đích thực hắn đã nhiễm phong hàn, cả đường đi hắt xì không ngừng, do vậy hắn còn không dám để Lý Chính Hi biết hắn về rồi, sợ sẽ truyền bệnh cho nhi tử.

Vì vậy Lưu Vân Hi liền lấy một ít dược liệt cho Lý Kỳ ngâm vào nước tắm.

Mà sau lưng hắn còn có một đại mỹ nhân dáng người cao gầy đang đứng, không phải Phong Nghi Nô thì là ai. Nàng cầm một cái khăn nhẹ nhàng chà xát hõm cổ của Lý Kỳ. Việc này vốn dĩ đều do Quý Hồng Nô làm, nhưng Quý Hồng Nô muốn đi thăm Lý CHính Hi, do vậy Phong Nghi Nô mới xung phong nhận việc.

Lý Kỳ cũng không dám bảo Da Luật Cốt Dục làm, bằng không lớp da này thể nào cũng bị Cốt Dục chà nát.

Lý Kỳ đột nhiên phù một tiếng, nói: - Thật là thoải mái, ai ui, Nghi Nô, muội nhéo huynh làm gì? Đùa giỡn cũng đâu cần dùng sức như vậy chứ, hơn nữa phu quân cũng không thích sm.

Phong Nghi Nô đỏ mắt, trùm cái khăn lên đầu Lý Kỳ, đi sang bên cạnh.

Chuyện gì thế này?

Lý Kỳ gỡ cái khăn trên đầu xuống, nhìn thấy bóng dáng mông lung xinh đẹp qua làn hơi nóng, cẩn thận nói: - Nghi Nô, muội sao thế?

Phong Nghi Nô hừ nói: - Huynh thì thoải mái, nhưng hại bọn muội cả ngày lo lắng bất an ở nhà. Người mơ hồ như huynh thật sự không biết tốt xấu, trò gì mà không vui chứ lại cứ thích vào trong tù chơi, nếu ở trong đó chơi vui như thế, huynh còn về nhà làm gì.

Có câu, yêu càng sâu, hận càng nhiều. Lúc ban đầu, đích thật là hù chết nàng rồi, bởi vì nàng không hiểu chính trị, làm sao suy nghĩ sâu xa như vậy được. Phu quân ngồi tù rồi, nàng không thể không lo lắng chút nào, nàng lại không giống như Quý Hồng Nô. Quý Hồng Nô có uất ức gì đều để trong lòng, chỉ cần Lý Kỳ được thả ra, Quý Hồng Nô liền vô cùng tạ ơn, nhưng Phong Nghi Nô trời sinh cương liệt, khi Lý Kỳ chưa ra ngoài, nàng ban ngày ngóng trông, ban đêm nhớ nhung. Nhưng Lý Kỳ vừa mới được thả ra, lửa giận trong lòng làm sao khống chế được nữa, đặc biệt là khi thấy Lý Kỳ còn có thể cợt nhả như vậy, càng giận không chỗ trút.

Lý Kỳ sửng sốt, lập tức nói: - Xin lỗi, việc này đích thật là ta làm mà không suy xét kỹ. Mấy ngày nay trong tù, ta ngày ngày đều diện bích suy ngẫm, nhận biết sai lầm của mình một cách sâu sắc. Bây giờ ta trịnh trọng tuyên bố với Phong Nghi Nô, chỉ một lần này, không có lần sau.

Phong Nghi Nô nhệch miệng nói: - Nói thì thật uất ức lắm, không chút thành ý gì cả.

Vậy mà còn không có thành ý, Lý Kỳ giơ tay lên nói: - Huynh xin thề, lần sau

- Còn có lần sau?

- Không, không có.

Lý Kỳ đảo mắt, đột nhiên rên rỉ một tiếng: - Ai ui.

Trong lòng Phong Nghi Nô nhất thời thắt lại, vội vàng qua đó, quan tâm nói: - Huynh làm sao thế?

- Tay đau.

Lý Kỳ không chút sức lực nói.

- Tay nào đau? Tay này sao?

Phong Nghi Nô cầm lấy tay trái của hắn nói.

- Không phải.

- Vậy là tay này.

- Cũng không phải.

Cũng không phải? Phong Nghi Nô kinh ngạc nói: - Tay nào cũng không phải, lẽ nào huynh còn có cánh tay thứ ba sao?

Lý Kỳ đột nhiên tóm lấy Phong Nghi Nô cười hì hì nói:

- Phía dưới còn một tay.

Phía dưới?

Phong Nghi Nô đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại, vẻ mặt đỏ bừng, vươn tay nhéo một cái lên tay Lý Kỳ, trực tiếp lộn ngược một trăm tám mươi độ.

- Ai ui! Ai ui! Phu nhân tha mạng a!

- Cho huynh gạt người, cho huynh gạt người.

Phong Nghi Nô nhéo hắn mấy cái, lúc này trong lòng mới trút hết giận được.

Lý Kỳ day day cánh tay, hơi sợ nói:

- Phu nhân, xem ra Cửu âm bạch cốt trảo của nàng lại tăng thêm một bậc rồi.

Phong Nghi Nô mấp máy môi, hừ nhẹ nói: - Huynh biết thì tốt, muội còn chưa sử dụng Đoạt mệnh truy hồn cước đó.

Lý Kỳ theo bản năng ngồi xếp bằng, giấu hai chân dưới mông.

Phong Nghi Nô phụt một tiếng, lại vội vàng đưa tay che miệng, nói: - Cầm khăn ra đây.

- Làm gì?

- Đương nhiên là giúp huynh tắm rửa!

- À.

Lý Kỳ giống như một đứa bé phạm lỗi, vội vàng đưa khăn qua.

Phong Nghi Nô cầm lấy khăn, ra sức chà mấy cái, nói: - Mấy ngày nay huynh không tắm rửa sao? Bẩn chết rồi.

Gương mặt Lý Kỳ đỏ lên, lúng túng nói: - Phu quân đi ngồi tù, không phải đi hưởng thụ.

- Đáng đời. Phong Nghi Nô hừ một tiếng, nói: - Ba ngày nay không cho phép lên giường của muội.

- Nên thế. Cái gì, ba ngày? Có lộn hay không hả! Muội đang phán huynh án treo à!

- Đúng vậy, thân thể này của huynh, không chà ba ngày thì có thể sạch sao?

Không ngờ lại ghét bỏ lão công ta? Thật buồn cười, Lý Kỳ hừ hừ hai tiếng, vểnh khóe miệng nói: - Ba ngày thì ba ngày. Hôm nay huynh tìm Thất nương, ngày mai huynh tìm Hồng Nô, ngày mốt huynh tìm Cốt DụcAi ui, ai ui, huynh đã phục tùng mệnh lệnh rồi, muội lại nhéo huynh làm gì?

- Hôm nay muội phải nhéo chết tên vô lương tâm huynh.

Xem ra lão hổ không phá huy, nàng lại xem ta như mèo bệnh. Lý Kỳ đột nhiên đứng bật dậy, trở tay ôm lấy.

Nhưng Phong Nghi Nô xuất thân là người học múa, hơn nữa lúc trước Lý Kỳ không ít lần dùng chiêu này, di chuyển nhẹ nhàng mấy bước, lóe lên tránh thoát.

Lý Kỳ làm sao ngờ tuyệt kỹ của mình lại bị cô nàng này nhẹ nhàng tránh thoát, hai tay ôm vào khoảng không, nhất thời trọng tâm không vững, cho dù hai tay của hắn có vung múa nhanh hơn nữa, nhưng - Mau mau đỡ

Phịch!

- Tạ ơn!

- Phu quân?

Phong Nghi Nô hai tay che mắt, nhưng mười ngón tay cũng mở ra, nghe được tiếng vang nặng nề mới từ từ mở mắt ra. Vừa mở mắt nhìn, trực tiếp trừng to đôi mắt quyến rũ động lòng người đến cực hạn, khẽ hé miệng, ngây ra như phỗng nhìn Lý Kỳ toàn thân, mặt chạm đất, hai chân gác ngược lên thùng gỗ. Một lát sau, nàng thực sự không nhịn được, bật cười khanh khách.

Lần này thật sự là tay mất mỹ nhân, mặt chạm đất nha!

Đáng giận! Nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu nha. Lý Kỳ gian nan giơ một bàn tay lên, run rẩy nói: - Hảohảo nương tử, mau mau đỡ vi phu đứng dậy trước.

Hắn thật sự không đứng dậy nổi.

Phong Nghi Nô ra sức ngừng cười, nói: - Đầu tiên phải nói rõ, không cho phép huynh trả thù muội.

- Tuyệt đối không trả thù.

- Huynh thề đi.

- Muội làm người để lại một con đường, ngày sau còn tiện gặp lại.

- Vậy thì thôi đi, muội đi gọi Hồng Nô giúp huynh.

- Đưng đưng đừng, huynh thề, huynh thề.

- Vậy thì còn được.

Ngoài miệng thì nói thế nhưng lại nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Lý Kỳ, chợt thấy gương mặt Lý Kỳ vô cùng sạch sẽ, hóa ra ngay trước khi hắn chạm đất đã liều mạng dùng tay bảo vệ mặt, hơn nữa khóe miệng còn mang theo nụ cười gian.

Không xong!

Phong Nghi Nô hô to mắc mưu, đang định chạy trốn, nhưng Lý Kỳ làm sao cho nàng có cơ hội này, thuận tay ôm lấy nàng, chỉ nghe thấy rào một tiếng to, hai người đồng thời rơi vào trong thùng nước.

- A!

Phong Nghi Nô kinh sợ kêu lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Lý Kỳ cưỡng ép ôm vào lòng, nghe thấy hắn cười xấu xa nói: - Lần này muội chạy không được rồi.

- Huynh lại gạt muội.

- Phải thì thế nào? Chu U Vương có thể đốt lửa trêu chư hầu, huynh chỉ thề một câu nhỏ mà thôi, còn kém rất xa nha!

- Huynh vô sỉ.

- Vừa rồi không biết là ai cười đến vui vẻ như thế.

Lý Kỳ nói rồi liền đưa miệng qua.

Phong Nghi Nô giơ tay nhấn lên mặt hắn, hét lên nói: - Đợi đã.

- Hửm?

- Nước này thật bẩn, muội yêu cầu đổi thùng nước, ở đây quá dơ, bằng không, huynh mơ tưởng thực hiện được.

- Ý của muội, đổi nước rồi huynh có thể được như ý, vậy thì được, huynh nghe theo.

Một chén trà đi qua.

Lý Kỳ nằng trong thùng gỗ cách vách, trên mặt cánh hoa lềnh bềnh, gương mặt dâm đãng nhìn mỹ nhân đang cởi áo tháo đai ở đối diện. Hắn ngược lại không lo lắng Phong Nghi Nô sẽ chạy trốn, bởi vì đã ướt rồi.

Phong Nghi nô cởi bỏ áo ngoài, xấu hổ liếc trắng tên kia, khi nội y bằng lụa màu bạch ngọc được cởi ra, một thân hình hoàn mỹ hiện ra không sót chút nào. Da trắng nõn nã, bờ ngực nhô lên cao cao lắc lư trong cái yếm như muốn xé áo thoát ra, đương nhiên, thứ đẹp nhấy vẫn là đôi chân thon dài căng tròn kia. Phong Nghi Nô có được tỷ lệ hoàn mỹ càng có đôi chân hoàn mỹ không tì vêt, thân hình này mà làm người đứng đầu nghề ca múa thật sự là uất ức mà.

Cái bụng bằng phẳng trơn bóng như lụa, eo nhỏ mềm mại và bờ mông nhô cao lên tạo thành đường cong nhấp nhô kéo dài, bọt nước ẩn hiện trong hai đùi, sắc thái lộng lẫy, thon dài, trong suốt trắng nõn, căng tràn hữu lực, chấn động lòng người giống như trăng sáng mới nhú.

Hơi nước đáng ghét.

Lý Kỳ không khỏi ngây ngốc nhìn.

- Huynh nhìn muội như vậy làm gì.

- À, mau mau vào, đừng để bị lạnh.

Lý Kỳ nhỏ nước dãi nói.

Phong Nghi Nô nghiêm mặt, lắc lư đi đến, Lý Kỳ làm sao còn chờ được nữa, đợi khi nàng đến gần thì trực tiếp ôm nàng vào, thân hình đẫy đà, cảm xúc thật tốt, hai bàn tay to đặt lên đỉnh nhọn chính xác không sai.

Phong Nghi Nô duyên dàng gọi to một tiếng, uốn éo thân hình nói: - Phu quân, huynh đừng động thủ, muội chỉ đến giúp huynh tắm rửa thôi.

Tắm rửa?

Trong mắt Lý Kỳ sáng ngời, gật đầu nói: - Tắm rửa, tắm rửa, này, nương tử, muội nghe nói ngực đẩy chưa?

- Ngực đẩy?

Mặc dù Phong Nghi Nô chưa từng nghe qua, nhưng từ ý trên mặt chữ cũng có thể đoán được, xì một tiếng, đánh một phát trước ngực Lý Kỳ, nói: - Tên hạ lưu bại hoại huynh lại sỉ nhục muội, huynh tắm hay không, muội tắm trước rồi đi.

Nàng đi rồi, ta làm sao bây giờ, Lý kỳ vội nói: - Được rồi, không đẩy thì không đẩy, chúng ta tắm cho nhau, tắm cho nhau. Nói rồi thì hai bàn tay to bắt đầu chuyển động.

Vậy còn tắm thế nào nha!

Bình luận

Truyện đang đọc