BẮC TỐNG PHONG LƯU

Dù Bạch phủ không thể so với phủ thái sư và Vương tương phủ, nhưng gia đinh của Bạch phủ cũng không phải dễ trêu chọc. Thường xuyên cũng làm vài chuyện khi dễ người thành thật. Bạch Thế Trung vừa mới dứt lời, hai tên gia đinh nóng lòng biểu hiện lập tức cầm gậy vọt tới phía Lý Kỳ.

Oa, quan uy thật lớn.

Lý Kỳ không sợ chút nào, cười lạnh một tiếng, không nhanh không chậm, ra lệnh cho Mã Kiều:

- Mã Kiều, tới ngươi biểu hiện rồi.

- Để ta.

Lỗ Mỹ Mỹ bỗng dịch chuyển thân hình chắn trước người Lý Kỳ. Một nữ nhân mà cao tới mét tám, cũng phi thường khiếp người, làm cho người ta có cảm giác một người giữ quan ải, vạn người không thể xông vào.

Đây là lần đầu tiên trong đời Lý Kỳ cảm nhận được sự an toàn từ trên người một nữ nhân, trong lòng không một chút lo lắng. Liếc mắt nhìn Mã Kiều ở bên cạnh, thấy vẻ mặt y đầy hâm mộ, hai mắt nhìn Lỗ Mỹ Mỹ không chuyển, thở dài, lắc đầu bất đắc dĩ. Tay Mã Kiều này đúng là một nam tử cuồng dại.

Hai gia đinh kia vừa nhìn thấy Lỗ Mỹ Mỹ, bước chân trở nên thong thả, nhưng bọn họ càng sợ Bạch Thế Trung hơn. Hơi chút chần chờ, vẫn cố lấy dũng khí lao tới.

Trên mặt Lỗ Mỹ Mỹ vẫn là vẻ nghiêm túc kia. Đợi hai tên gia đinh tới gần, nàng bỗng khom ngươi một cái rồi vọt tới trước, hai tay duỗi ra, bắt lấy cổ áo của hai tên gia đinh, nhấc lên cao. Hai gia đinh kia ở trong tay nàng giống như hai con khỉ vậy, không một chút phản kháng.

Lỗ Mỹ Mỹ giơ hai người lên cao, hét lớn một tiếng, bước lên phía trước, hai tay chợt vung lên.

Hai tên gia đinh đáng thương liền giống như bị nàng ném đi thật xa như đẩy tạ vậy.

Rầm rầm.

Hai tên bay vào đám gia đinh còn lại, nhất thời bụi đất cuồn cuộn, tiếng kêu thảm vang lên không ngừng.

Rung động! Thực sự làm cho người ta rung động.

Má ơi, chẳng khác gì phim.

Đây là lần đầu tiên Lý Kỳ thấy Lỗ Mỹ Mỹ động thủ, nhất thời trợn mắt há mồ, giữa hàng lông mày đã lấm tấm mồ hôi. Nếu ngày đó ở Túy Tiên Cư, Lỗ Mỹ Mỹ cũng ném hắn như vậy, liền còn có mệnh không?

- Lợi hại.

Mã Kiều sợ hãi than một tiếng, hấp tấp chạy tới bên cạnh Lỗ Mỹ Mỹ, cười lấy lòng:

- Sư muội có mệt không. Việc nặng như vậy cứ để cho vi huynh làm.

Lỗ Mỹ Mỹ ném cho y cái nhìn khinh khỉnh, nói:

- Biến.

- Ừ.

Mã Kiều không chút nổi giận, cúi đầu thành thật quay về đứng bên cạnh Lý Kỳ. Y hiểu rất rõ tính cách của Lỗ Mỹ Mỹ. Lỗ Mỹ Mỹ nói vậy là để y bảo vệ Lý Kỳ. Chỉ là cách nói chuyện hơi trực tiếp một chút.

Lý Kỳ hồi phục tinh thần, nhìn hai kẻ dở hơi này, cười khổ lắc đầu. Đối phương chính là mấy chục người, hai ngươi còn có tâm tư nói chuyện yêu đương. Cao thủ làm việc đúng là thật khó lý giải! Nhỏ giọng nói vào tai Mã Kiều:

- Đơi tí nữa nếu như bọn chúng đồng loạt xông lên, thì ngươi phải bắt giặc bắt vua trước. Nhưng ngàn vạn lần đừng làm ông ấy bị thương.

Hắn khuyên vậy là để phòng bị nếu như tí nữa tình trạng đến mức không thể khống chế. Còn về võ công của Mã Kiều, hắn rất có lòng tin.

Nhưng giờ đây tâm tình của Mã Kiều rất thấp, ừ một tiếng, cũng không biết y có nghe được hay không.

Lý Kỳ thấy vậy, trong lòng lập tức hối hận. Hắn thực sự sợ người này vạn nhất đến lúc nóng đầu, dùng Bạch Thế Trung để hả giận. Vậy thì xong đời rồi. Tên này thật chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ nổ.

Những gia đinh kia thấy Lỗ Mỹ Mỹ uy mãnh như vậy, chân bắt đầu run rẩy, mấy chục người, nhưng không có người nàm dám tiến lên phía trước.

Bạch Thế Trung cũng thật không ngờ Lý Kỳ lại có thủ hạ tài ba như vậy. Lại thấy vẻ mặt không sợ hãi của hắn, mặc dù bên mình nhiều người, nhưng trong lòng cũng hơi chột dạ. Không nhịn được, chỉ vào Lý Kỳ mắng:

- Lý Kỳ, ngươi thật to gan, dám đụng tới người của ta.

- Vì sao tiểu chất không dám đụng vào?

Lý Kỳ vung tay lên, đáp:

- Nếu tiểu chất đang ở nhà thúc, thúc sai người dùng gậy đánh tiểu chất, tiểu chất cam chịu. Nhưng đây là nhà tiểu chất, thúc còn sai người đánh cháu, hừ, thiên hạ đâu có đạo lý như vậy.

Mã Kiều chợt phản ứng, gật đầu nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, cái này gọi là có qua có lại, ngay cả trẻ con cũng hiểu.

Lý Kỳ liếc Mã Kiều một cái, lại nói:

- Bạch thúc thúc, đừng nói vãn bối không nhắc nhở thúc. Tí nữa động thủ, nếu như thủ hạ không hiểu chuyện của tiểu chất làm bị thương thúc, vậy thì tiểu chất không chịu trách nhiệm.

Từ khi tới Bắc Tống, hắn luôn chọn lựa chiến lược đôi bên đều vui vẻ, cố không đắc tội người khác. Bởi vì hắn biết rõ, ở cái thời này, nếu như không khéo đưa đẩy, chết sẽ nhanh hơn. Nhưng hiện tại chính là có liên quan tới nữ nhân của hắn. Nếu mà lại lui bước, há không phải là rùa đen rút cổ.

Bạch Thế Trung không thể không tin lời Lý Kỳ nói. Bởi vì ngay cả Vương Phủ hắn còn dám đắc tội. Lại thấy Lỗ Mỹ Mỹ uy mãnh như thế, nghĩ bụng, nếu đôi bên động thủ, nữ nhân xông vào, bên mình thật đúng là không có người có thể ngăn cản được nàng. Tuy nhiên, dù gì mình cũng là tể tướng đương triều, sao có thể bị Lý Kỳ hù dọa như vậy. Cười lạnh một tiếng, đi nhanh về phía trước, nói:

- Lão phu cũng không tin, một tên đầu bếp như ngươi lại dám làm gì lão phu.

- Bạch thúc thúc nói gì vậy, tiểu chất luôn luôn tôn trọng Bạch thúc thúc. Thúc tới hàn xà của tiểu chất, tiểu chất tự nhiên là cao hứng không kịp. Mời thúc vào bên trong ngồi.

Lý Kỳ cười ha hả, vươn tay nói. Sau đó lại nháy mắt ra hiệu cho Lỗ Mỹ Mỹ, ý bảo nàng ta tránh đường..

Coi như tiểu tử ngươi thức thời.

Bạch Thế Trung cười nhạt nhìn Lý Kỳ, chợt nghe Lý Kỳ nói tiếp:

- Lỗ nương tử, cô lập tức gọi người mang vài xô nước sông tới đây mời những huynh đệ này uống nước. Còn có, ta và Bạch thúc thúc nói chuyện quan trọng, ta không muốn bất kỳ một con ruồi nào bay vào quấy rồi chúng ta.

Ý ở ngoài lời, rõ ràng là nói cho bọn họ biết, ngoại trừ Bạch Thế Trung ra, những người còn lại đều không cho phép.

Lỗ Mỹ Mỹ thẳng tính, nghĩ gì nói nấy:

- Lý sư phó, trong nhà chỉ có nước giếng, không có nước sông.

Mã Kiều mất hứng, bĩu môi nói:

- Sư muội, nước trong giếng là do muội vất vả kéo lên, vì sao phải cho hạng người kia uống. Huynh thấy bên cạnh có con sông, bọn họ muốn uống nước, thì tự tới đó mà uống.

Người này đúng thật là một nhân tài. Mình đã tưởng mình ngoan độc rồi, không ngờ tên này còn hung ác hơn cả mình. Bạch lão hàng còn không bị ngươi làm cho tức chết. Lý Kỳ âm thầm cười trộm, gật đầu:

- Ngươi nói cũng có lý, cứ làm như thế đi.

Mã Kiều lập tức quăng ánh mắt cảm kích về phía Lý Kỳ.

Lỗ Mỹ Mỹ gật đầu:

- Ta biết rồi.

Ngươi đây là đón khách, hay là đuổi người vậy?

Bạch Thế Trung nghe thấy ba người này kẻ xướng người họa, tức giận thiếu chút nữa lên cơn đau tim, hai mắt trừng lên nhìn Lý Kỳ cắn răng nhỏ giọng nói;

- Đây là sự tôn trọng mà ngươi vừa nói với lão phu sao?

Lý Kỳ cười hì hì:

- Bạch thúc thúc, vừa rồi cháu có nói tôn trọng bọn họ đâu. Vả lại, nếu cháu cho bọn họ ăn no, tí nữa bọn họ lại cầm gậy đuổi cháu thì sao? Hàn xá đơn sơ, nước trà có hạn, thúc thông cảm cho. Mời thúc vào trong.

Quả nhiên một chút mặt mũi hắn cũng không cho Bạch Thế Trung.

Bạch Thế Trung biết nếu đôi co tiếp, sẽ chỉ càng thêm mất mặt, tức giận hừ một tiếng, vung tay áo, đi vào bên trong.

Kiêu ngạo cái khỉ mốc. Nếu không phải vì Thất Nương, thì ngay cả cửa lão tử cũng không cho vào rồi.

Lý Kỳ cười một tiếng, đi vào theo.

Tới đại sảnh tiền viện, Lý Kỳ đóng cửa, trong phòng chỉ còn lai hắn và Bạch Thế Trung.

Bạch Thế Trung ngồi xuống ghế, quay đầu đi, như đang đợi Lý Kỳ rót trà nhận lầm. Nhưng Lý Kỳ lại chẳng để ý tới ông ta, mà ngồi xuống đối diện, vuốt vuốt cây quạt này mà Hoàng thượng ban thưởng, cũng im lặng không nói.

Muốn uống trà? Tự đi mà rót.

Đừng thấy Lý Kỳ một mực mỉm cười, thực ra trong lòng hắn vẫn còn giận lắm.

Bạch Thế Trung đâu từng chịu đãi ngộ như vậy, giằng co với Lý Kỳ một hồi, bỗng hừ lạnh một tiếng:

- Ta biết con gái ta đang ở chỗ này, ngươi thức thời thì nhanh giao con bé ra đây.

- Thì ra Bạch thúc thúc tới là tìm Thất Nương, sao không nói sớm.

Lý Kỳ cười ha hả, lời nói xoay chuyển:

- Không sai, Thất Nương đúng là ở chỗ này của tiểu chất. Nhưng tiểu chất sẽ không giao nàng cho thúc.

Lý Kỳ tực tiếp, đã khiến Bạch Thế Trung thẹn quá hóa giận, liếc cây quạt trong tay hắn, khó thở nói:

- Tiểu tử ngươi cho rằng Hoàng thượng ban thưởng ngươi một cây quạt, lão phu sẽ không làm gì ngươi sao?

Lý Kỳ phất tay mở quạt, cười đáp:

- Vương tương chính là minh chứng tốt nhất.

- Ngươi.

Bạch Thế Trung bị Lý Kỳ làm cho tức giân sắp bốc khói, khẽ nói:

- Ngươi đừng quá đắc ý. Vương tương tạm thời không tới tìm ngươi, đó là vì y chưa có cơ hội. Nhưng hôm nay ngươi tư tàng con gái ta, cho dù là cáo lên Hoàng thượng, lão phu cũng không sợ.

- Cái gì mà con gái ngài. Không sợ nói cho thúc biết, tối hôm qua Thất Nương đã trở thành thê tử của tiểu chất. Thê tử ở trong nhà phu quân, chẳng lẽ còn phạm pháp? Đúng là buồn cười mà.

Lý Kỳ một bộ lợn chết không sợ nước nóng.

- Cái gì?

Bạch Thế Trung bỗng đứng lên, chỉ vào Lý Kỳ, run giọng nói:

- Ngươi…ngươi vừa…vừa nói cái gì?

Bình luận

Truyện đang đọc