BẮC TỐNG PHONG LƯU

Không thể không nói, đây tuyệt đối là một lời nói rất thật.

Thật sự là ông ta không lưu luyến ngôi vị Hoàng đế, cái ông ta thích là nghệ thuật, là rượu ngon mỹ nữ. Lúc trước, sau khi Tống Triết Tông băng hà, ông ta căn bản cũng không có dự đoán được việc mình có thể lên làm Hoàng đế, ông ta cũng không ó vì thế mà cố gắng làm việc, sở dĩ ông ta có thể lên làm Hoàng thượng, toàn bộ đều là nhờ Tể tướng Chương Đôn khi đó chó ngáp phải ruồi, từ một góc độ nào đó mà nhìn, ngôi vị hoàng đế này của ông ta là lựa chọn mà ra.

Trên thực tế, ông ta cũng không phải cảm thấy làm hoàng đế so với làm Vương gia thì tốt hơn nhiều, ít nhất đi thanh lâu chơi gái, sẽ không bị người khác buộc tội, ít nhất đá cầu sẽ không bị người khác buộc tội, ít nhất uống rượu mua vui với các muội tử, sẽ không bị người khác buộc tội.

Cũng chính bởi vì vậy, ông ta đương nhiên sẽ không vì một vị trí chính mình cũng không lưu luyến, mà đi làm việc nguy hiểm đến tính mạng.

Cho nên, ngôi vị hoàng đế này ông ta có làm hay không, đều không sao cả, những lời này cũng là phát ra từ phế phủ.

Quần thần đều không nói gì.

Tống Huy Tông lại nói:

- Trẫm đã quyết định, ngày mai lâm triều, truyền ngôi cho Thái Tử.

Những lời này nói rất là phong khinh vân đạm, còn mang theo một tia ý tứ hàm súc giải thoát.

Mọi người đang chuẩn bị nói lên một câu tượng trưng "Xin Hoàng thượng suy nghĩ kỹ", giả dối tỏ vẻ tình cảm lưu luyến đối với vị hoàng thượng sắp thoái vị này.

Nào biết một người đột nhiên đứng ra nói:

- Hoàng thượng, hành động này vạn vạn không được.

Sắc mặt mọi người cả kinh, chuyển mắt nhìn sang, người nói chuyện đúng là Lý Kỳ.

Đã đến lúc này rồi, ngươi còn muốn níu lấy trẫm không buông. Tống Huy Tông nhíu lông mày nói:

- Ý trẫm đã quyết, Lý Kỳ, ngươi mau mau lui ra.

Lý Kỳ vẫn còn không chịu lui ra, chắp tay nói:

- Hoàng thượng, vi thần vẫn cảm thấy Hoàng thượng trước đây quyết định đều vô cùng anh minh, nhưng, vì sao đến một bước này, lại đưa ra quyết định hồ đồ như thế.

- Lý Kỳ lớn mật, dám mạo phạm Hoàng thượng.

Thái Thao lúc này đứng ra quát. Hiện giờ đại thế đã định, y tất nhiên không muốn thêm rắc rối.

Ánh mắt Lý Kỳ nhìn thẳng vào Tống Huy Tông, cứng rắn, mạnh mẽ nói:

- Nếu Hoàng thượng muốn trị tội vi thần, vi thần cũng không thể nói gì hơn, vi thần nghĩ rằng, nếu Hoàng thượng truyền ngôi cho Thái Tử, vậy còn không bằng dời đô đi thôi.

Tống Huy Tông nghe có hàm ý khác trong lời hắn nói, trong lòng hết sức tò mò, hỏi:

- Ngươi nói trước kia trẫm quyết định đều vô cùng sáng suốt, lời này có ý gì?

Lý Kỳ nói:

- Tưởng Ngự Sử từng nói Đại Tống từ khi khai quốc tới nay, liền định đô ở Khai Phong. Nếu là dời đô, sợ mất dân tâm, lời này rất có đạo lý, nhưng chư vị có nghĩ tới hay không, dời đô lần này sẽ mất dân tâm, như vậy để đến một ngày khác thì sao? Hai quân giao chiến, lâm trận đổi soái, đều là tối kỵ của binh gia, huống chi là Hoàng thượng thoái vị? lời ấy của vi thần không phải là phủ quyết năng lực của Thái tử điện hạ, chỉ có điều điện hạ vừa mới vào chỗ, hết thảy đều phải bắt đầu lại từ đầu, nhưng mà, liền gặp phải đại quân quân địch tiếp cận, loạn trong giặc ngoài như vậy, Khai Phong nguy rồi a!

Tống Huy Tông nghe ý tứ lời này của hắn, hình như là chuẩn bị cưỡng ép chính mình lưu lại, trong lòng tức giận không ngừng, Hoàng đế ta cũng đã không làm, ngươi còn không cho ta chạy, ngươi đây là muốn bức ta tới chỗ chết nha, đang định gọi người giải Lý Kỳ ra ngoài điện, nào biết Lý Kỳ lại xoay chuyển lời nói:

- Nhưng, vi thần nghĩ rằng, bất kể là xuất phát từ loại đạo lý nào, Hoàng thượng tuyệt đối tuyệt đối không nên lưu ở kinh thành, cần phải làm đó là lập tức ra khỏi thành.

Lời nói xoay chuyển như thế này, quả thực chính là tinh túy!

Lời nói đã đến bên miệng rồi, Tống Huy Tông cũng phải cứng rắn nuốt xuống, đổi giận thành vui, liên tục gật đầu, trong lòng vẫn có một chút oán giận Lý Kỳ, tiểu tử ngươi đến khi nào thì mới có thể nói một hơi cho xong nha! Vội vàng hỏi:

- Lời này của ái khanh là thế nào?

Lý Kỳ giọng điệu ôn hòa:

- Không ít người đều nói, lúc này ai cũng có thể đi, duy chỉ có Hoàng thượng người không thể đi, vi thần thì cho rằng đây là rắm chó không kêu.

Tưởng Đạo Ngôn đứng dậy, cực kỳ khó chịu nói:

- Kinh Tế Sử, lời này của ngươi dường như là có ám chỉ nha!

- Ta nghĩ ta đã nói rất rõ ràng.

Lý Kỳ khẽ mỉm cười, nói:

- Xin hỏi Tưởng Ngự Sử, nếu Hoàng thượng lưu lại, ngươi có mấy thành nắm chắc có thể bảo vệ cho Đông Kinh?

Tưởng Đạo Ngôn nói:

- Chiến cuộc thiên biến vạn hóa, ta làm sao mà biết, nhưng, nếu Hoàng thượng đi, như vậy dân tâm mất hết, dân chúng sẽ nghĩ rằng Hoàng thượng từ bỏ bọn họ, vậy sẽ còn ai bán mạng cho Đại Tống ta, bất kể thắng thua, đây đối với Đại Tống ta đều cực kỳ bất lợi.

Ngô Mẫn cũng đứng ra, nói:

- Đúng vậy, Tưởng Ngự Sử nói có lý, nước không thể một ngày không có vua, mà quân ngăn tại đô thành, quân không ở, sĩ khí nhất định xuống dốc không phanh, bất lợi cho chiến trận.

Thái Du lúc này hận Tống Huy Tông không thể ngay lập tức thoái vị, nhưng phải căn cứ vào điều kiện tiên quyết là quân Kim đánh tới, nếu thiên hạ thái bình, gã đương nhiên không hy vọng Tống Huy Tông thoái vị, gã nghe Lý Kỳ nói như vậy, dường như có thể tìm ra con đường thứ ba, vì thế lựa chọn trầm mặc.

Lý Kỳ khoát tay nói:

- Vấn đề này, đợi lát nữa ta sẽ có biện pháp giải quyết, hiện tại ta chỉ muốn hỏi các ngươi một chút, nếu, ta nói nếu, nếu Hoàng thượng ở lại, mà thành Khai Phong lại bị quân Kim công phá, như vậy, Vương triều Đại Tống ta chẳng phải là cứ như vậy mà vong sao. Các ngươi cũng không ngẫm lại, vì sao quân Kim lại nhanh như vậy đánh tới bên bờ Hoàng Hà, hiện giờ phương bắc kỳ thật căn bản cũng không có hoàn toàn rơi vào trong tay người Kim, bọn họ gần như là lách qua hết thảy phòng ngự, một đường chạy tới đây đấy, đây đã là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết nha! Bọn họ hiện giờ đang cùng chúng ta chơi trò bắt giặc bắt vua trước, bọn họ biết rằng, một khi công phá phủ Khai Phong, như vậy Đại Tống ta tất vong, cho nên, bọn họ mới có thể không tiếc mạo hiểm xâm nhập vào nơi nguy hiểm, cũng muốn mạnh mẽ nắm lấy Khai Phong. Giờ không chỉ là đánh cờ chiến lược, mà là đánh cờ toàn cục, chúng ta thua không nổi đấy.

Những đại thần này cảm thấy Lý Kỳ nói vô cùng có lý, đều gật đầu.

Tưởng Đạo Ngôn cũng hiểu được lời này của Lý Kỳ có lý, không thể không phòng nha, ở thời điểm như thế này, ông ta cũng tuyệt không phải cố ý làm khó dễ, liền hỏi:

- Vậy theo Kinh Tế Sử nói, nên làm như thế nào?

Lý Kỳ không đáp hỏi ngược lại:

- Tưởng Ngự Sử, ngươi cho là bổn phận của người làm thần tử là cái gì đâu này?

Tưởng Đạo Ngôn nói:

- Tất nhiên là tận trung với Hoàng thượng, đền đáp triều đình.

- Hay cho một câu tận trung với Hoàng thượng.

Lý Kỳ giơ tay lên, nói:

- Hoàng thượng quý vi cửu ngũ chí tôn, cho dù ngài ấy muốn, người làm thần tử như chúng ta, cũng tuyệt không nên để Hoàng thượng đưa thân vào trong chiến hỏa, nếu xuất hiện tình huống như thế này, thì chính là người làm thần tử như chúng ta không phải, cho dù là chém toàn bộ, cũng không quá đáng.

Tri kỷ! Đây mới thực sự là tri kỷ a!

Tống Huy Tông cảm động đến khóc như mưa nha, hận không thể ôm Lý Kỳ hung hăng hôn mấy cái.

Lý Kỳ lại nói:

- Về tình về lý, chúng ta hẳn là nên mau chóng hộ tống Hoàng thượng đi tới chỗ an toàn, có câu là, giữ lại núi xanh, không sợ không có củi đốt. Nếu không làm như vậy, chẳng may có cái gì sơ xuất, như vậy toàn bộ hoàng cung sẽ rơi vào trong tay của quân Kim, rồng không đầu không đi được nha, đến lúc đó Đại Tống ta không thể lật người, chẳng lẽ các vị hy vọng tình huống như thế này xuất hiện sao?

Tống Huy Tông gật đầu nói:

- Đúng vậy, giữ lại núi xanh, không sợ không củi đốt, ý tưởng của Lý Kỳ và trẫm thật sự là không mưu mà hợp.

Tưởng Đạo Ngôn nói:

- Ý tứ của Kinh Tế Sử, chớ không phải là muốn vứt bỏ Đông Kinh.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Đương nhiên không phải, Đông Kinh chính là kinh đô của Đại Tống ta, làm sao có thể buông tha, trừ phi trong cơ thể tại hạ chỉ còn một giọt máu cuối cùng, nếu không, tại hạ tuyệt đối sẽ không để kinh thành rơi vào tay giặc.

Ngô Mẫn càng nghe càng hồ đồ, nói:

- Nhưng hoàng thượng rời kinh, sẽ gây ra ảnh hưởng tiêu cực rất lớn đối với sĩ khí Khai Phong ta.

Lý Kỳ cười nói:

- Ta cũng không có nói để Hoàng thượng gióng trống khua chiêng mà rời khỏi.

Mọi người đều ngẩn cả ra. Tống Huy Tông cũng kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.

Ngô Mẫn có vẻ như đã đoán được Lý Kỳ muốn nói gì, nói:

- Ý tứ của Kinh Tế Sử chớ không phải là để Hoàng thượng lặng lẽ rời kinh?

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Đúng là như thế. Hoàng thượng có thể tuyên cáo ra bên ngoài rằng long thể bất an, lệnh cho một người thay giám thị triều chính, rồi sau đó thừa dịp ban đêm vụng trộm rời kinh, chỉ cần chúng ta không để lộ phong thanh, quân dân Khai Phong căn bản không có khả năng biết được, hơn nữa, một khi Hoàng thượng đi đến Giang Nam, còn có thể căn cứ chiến sự biến hóa, ở bên ngoài điều binh khiển tướng, như vậy Khai Phong cũng sẽ không lâm vào hoàn cảnh tứ cố vô thân.

- Đúng!

Tống Huy Tông nghe vậy cực kỳ vui mừng, vỗ bàn một cái, đứng lên nói:

- Ái khanh nói thật sự là quá đúng.

Cứ như vậy, ông ta liền vừa không cần thoái vị, lại có thể bỏ chạy tới Giang Nam, quan trọng nhất là, trải qua Lý Kỳ vừa nói như vậy, hiện giờ ông ta không gọi là chạy trốn, mà là chiến lược cần thiết, chiến lược rút lui, đây quả thực là khác biệt như trời và đất a.

- Đa tạ Hoàng thượng khích lệ.

Tống Huy Tông lại liếc mắt quét nhìn những người còn lại một cái, nói:

- Chư vị ái khanh nghĩ như thế nào?

Đám cá sấu lớn này túm năm tụm ba vây tại một chỗ, xì xào bàn tán, nhằm vào cách nói của Lý Kỳ, cùng nhau trao đổi ý kiến của mình, kỳ thật đạo lý mà Lý Kỳ nói rất đơn giản, chính là ngươi không thể đem tất cả trứng gà đặt ở trong một giỏ đã rách nát, nếu chẳng may rổ hỏng, vậy cái rổ trứng gà đều xong toàn bộ rồi.

Những đại thần này thương lượng trong chốc lát, cùng cảm thấy Lý Kỳ nói rất có lý, cùng kêu lên nói:

- Hồi bẩm Hoàng thượng, chúng thần đồng ý kế sách với kế sách của Kinh Tế Sử.

Cả trái tim Tống Huy Tông đều hạ xuống, rốt cục ông ta có thể đi rồi, nói ra cũng rất buồn cười, vốn là ông ta tính toán quang minh chính đại trốn đi, hiện giờ lại lặng lẽ thực hiện chiến lược rút lui, hai cái so sánh với nhau, dĩ nhiên là cái sau càng tốt hơn.

Nhưng vấn đề lại tới nữa, ngươi để người nào thay thế ngươi bảo vệ phủ Khai Phong đây.

Mọi người lại đem ánh mắt nhìn về hướng Triệu Hoàn.

Lúc này Triệu Hoàn thật sự rất chán ghét những ánh mắt này, bởi vì những ánh mắt này khiến y cảm thấy tác dụng duy nhất của bản thân chính là kẻ chết thay.

Nhưng mà, Lý Kỳ lại đứng ra nói:

- Hoàng thượng, hiện giờ thế đạo đại loạn, dù ai cũng không cách nào dự liệu được ngày mai phát sinh cái gì, nhưng mà, việc này quan hệ đến vận mệnh của Đại Tống ta, không thể không thận trọng xử lý, vì vậy, vi thần nghĩ rằng hãy sắp đặt hai tầng bảo hiểm, đó mới có thể phòng ngừa chẳng may.

- Hai tầng bảo hiểm?

Tống Huy Tông kinh ngạc nói.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Ý tứ của hai tầng bảo hiểm rất đơn giản, chính là để Thái tử điện hạ và Hoàng thượng cùng đi Giang Nam, nhưng chia làm hai đường đi. Nếu nói một cách đại bất kính thì, mặc dù một đường có xảy ra chuyện không ngờ, thì vẫn còn có một đường cam đoan Đại Tống ta sừng sững không ngã.

Tuy rằng hắn nói rất uyển chuyển, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng rồi, chính là nếu ngươi gặp phải cái gì bất trắc, như vậy Thái Tử cũng có thể đăng cơ, tiếp tục đem huyết mạch Triệu thị kế thừa đi xuống.

Tống Huy Tông nghe vậy cũng hiểu được hữu lý, nhưng lại vô cùng khó xử, nói:

- Nhưng Thái Tử cũng đi rồi, vậy ai còn có tư cách đảm nhiệm trách nhiệm bảo vệ phủ Khai Phong này?

Lý Kỳ nói:

- Hồi bẩm Hoàng thượng, kỳ thật người này cũng không khó tìm, chỉ cần có danh phận là được, Hoàng thượng có thể từ vài vị Vương tử dưới gối, chọn lựa một vị Vương tử thay thế Hoàng thượng xử lý quốc sự, nhưng đây chỉ là biểu hiện thôi đấy, Hoàng thượng còn có thể an bài một người, phụ trợ vị Vương tử này bảo vệ phủ Khai Phong.

Hắn nói tới đây, bỗng nhiên ngừng xuống, cách một chút, mới nói:

- Vi thần bất tài, nếu Hoàng thượng để mắt vi thần, vi thần nguyện đảm nhiệm chức này.

Bình luận

Truyện đang đọc