BẮC TỐNG PHONG LƯU

Khi Lưu Kỹ trận đầu báo thắng, bốn lộ còn lại cũng đều lần lượt xuất binh, trùng trùng điệp điệp đi đến khu vực quân Kim quản lý.

Nhưng điều khiến người ta tiếc nuối là bộ đội Chiết Khả Tồn xuất binh từ Úy Châu, khi tiến quân Tân Châu cũng là một dải Bắc Trác Lộc ở đời sau thì bị đại tướng Nậu Oản Ôn Đô của quân Kim dẫn theo hai ngàn tinh binh lén vượt sông Tang Càn đánh bại, tổn thương hơn ngàn người. Nhưng tình hình chiến đấu cực kỳ tương tự như Cổ Bắc Khẩu, đại tướng Nậu Oản Ôn Đô quân Kim cũng không chọn cố thủ thành trì, mà chọn vượt qua sông Tang Càn chủ động xuất kích. Khi bộ đội tiên phong của Chiết Khả Tồn vừa bước vào địa giới Tân Châu thì chia binh hai đường, bọc đánh trái phải, quân Tống hoàn toàn không ngờ quân Kim dám qua sông đánh lén bọn họ, thế nên chuẩn bị không đủ, đánh một trận đại bại.

May mà giai đoạn khẩn thiết nhất, Chiết Khả Tồn dẫn thủy quân đuổi tới, Nậu Oản Ôn Đô sợ bị chặt đứt đường lui, thế là nhanh chóng quay lại Tân Châu, lúc này mới ổn định lại cục diện.

Chiết Khả Tồn lại nương theo ưu thế binh lực tuyệt đối, dựa vào sông Tang Càn làm lá chắn, yểm hộ đại quân qua sông, đẩy chiến trường đến ngoại ô Tân Châu.

Nhưng trận đầu thất bại, khiến Chiết Khả Tồn có chút kiêng kị. Đại tướng quân Kim Nậu Oản Ôn Đô tuyệt đối không phải hạng người hời hợt, cũng rất có bản lĩnh. Nhưng Chiết Ngạn Chất tuổi trẻ khí thịnh vẫn rất lơ đãng, dù sao thì y cũng chưa từng sợ ai, góp lời nói: - Tam thúc, chúng ta nên thừa thế truy kích, vây công Tân Châu.

Chiết Khả Tồn trầm ngâm không nói, đưa mắt nhìn trên bản đồ, qua thật lâu sau, ông ta mới nói: - Binh mã đường này của ta cực kỳ quan trọng, bởi vì Tân Châu nằm giữa Quy Châu, Nho Châu, Võ Châu và Vân Châu. Nếu chúng ta có thể khống chế được Tân Châu, không những có thể đồng thời khống chế binh mã bốn châu còn lại, còn có thể chặt đứt liên hệ giữa bọn họ, cho nên không thể để mất. Ông ta đột nhiên vươn tay chỉ vào bản đồ, nói: - Các ngươi xem, Tân Châu là nơi giao giới giữa sông Tang Càn và sông Nam Dương, hơn nữa vô cùng gần kề. Nếu chúng ta có thể khống chế đường thủy thì có thể cắt đứt liên hệ giữa Tân Châu và Quy Châu, Võ Châu.

Nói rồi, ông ta ngẫm nghĩ một lát, sau đó mới hạ lệnh: - Ngạn Chất, con dẫn tám ngàn binh mã cố thủ tiền phương, phòng ngừa kẻ địch đánh lén, tướng sĩ còn lại trấn thủ giao giới sông Tang Càn và sông Nam Dương. Ngoài ra, triệu tập nhân thủ từ xung quanh, củng cố phòng thủ bờ sông. Ta muốn tạo ra một doanh trại trên nước trên hai nhánh sông, như vậy chúng ta không những tiến có thể công, lui có thể thủ, còn có thể cùng lúc rút ra nhân mã xuôi theo sông Nam Dương tiến công Võ Châu phía trước.

- Mạt tướng tuân mệnh.

Bởi vì Tân Châu vừa vặn nằm giữa giao giới của hai con sông, vô cùng gần kề đường sông, xuất phát từ đường sông, không đến một ngày thì có thể quân đến dưới thành, mà thủy quân Đại Tống mạnh gấp mấy lần quân Kim, Chiết Khả Tồn vì muốn giảm bớt áp lực phòng thủ, thế là dùng mười chiếc thuyền lớn chống đỡ, tạo ra một doanh trại hình tam giác trên nước trên hai con sông, lại phá hủy những cây cầu khó khống chế gần đó, phái chiến thuyền loại nhỏ đi lại trên đường sông, để tránh kẻ địch lén lút qua sông. Như vậy, ông ta không còn nỗi lo phía sau, cho dù quân Kim đánh úp phía sau ông ta, ông ta cũng không sợ, bởi vì trước tiên ngươi phải đánh bại ta trên nước mới có thể hai mặt giáp công ta.

Giải quyết xong nỗi lo phía sau, Chiết Khả Tồn bắt đầu triển khai tiến công với Tân Châu.

Cư Dung Quan, cũng là Xương Bình ở đời sau. Ngoài năm mươi dặm phía đông cửa bắc Cư Dung Quan cũng là doanh địa của Lưu Cách.

- Báo! Khởi bẩm tướng quân, đội quân của Trương Phó Soái đánh bại quân Kim ở Cổ Bắc Khẩu, tiêu diệt hơn ba ngàn quân kịch, đồng thời còn chém chết đại tướng Đài Thực của kẻ địch.

- Hay!

Lưu Cách và đại tướng dưới trướng nghe thấy Lưu Kỹ dụng binh đánh tan quân Kim, đều phấn chấn lòng người, trầm trồ khen ngợi.

- Phụ thân, Cư Dung Quan chẳng qua chỉ mấy ngàn thủ binh, chúng ta có một vạn tinh binh, sao không tiến công mạnh mẽ xem sao.

Trưởng tử của Lưu Cách Lưu Vũ lập tức góp lời, võ tướng mà, đều muốn ra chiến trường lập công.

- Không thể, không thể.

Lưu Cách khoát tay, nói: - Sở dĩ lúc trước Đại Nguyên Soái để chúng ta nghi binh con đường này, mà giao nhiệm vụ chủ công Cư Dung Quan cho tướng quân Trương Tuấn, quan trọng là nằm ở chỗ, Cư Dung Quan dễ thủ khó công, tuy kẻ thù có mấy ngàn nhân mã, nhưng đủ để phòng thủ, hơn nữa địa thế Cư Dung Quan dốc từ bắc đến nam. Tiến công từ sau núi còn dễ hơn tiến công từ trước núi, bây giờ bọn họ không chỉ không thể gấp gáp tiến binh, ngược lại còn phải lo lắng quân Kim xuất quan tập kích. Bọn họ từ trên cao xuống, lại lấy kỵ binh làm chủ, thật sự nếu gặp thì mặc dù binh lực chúng ta nhiều hơn đối phương, nhưng chưa chắc có thể giành được thắng lợi.

- Hơn nữa phía tây Cư Dung Quan có hai lá chắn Quy Châu, Nho Châu, cho nên kẻ thù nhất định tập trung ánh mắt lên người chúng ta, do đó xem nhẹ phòng thủ phía tây. Do vậy, chúng ta nhất định phải mê hoặc kẻ địch, để bọn chúng cho rằng chúng ta muốn tiến công từ phía đông.

Thân đệ đệ của ông ta Lưu Cách Hoa đột nhiên hỏi: - Phía Trương Phó Soái thế nào rồi?

Do thám nói: - Đã đến trước ải Cổ Bắc Khẩu, đang tăng cường tiến công.

Lưu Cách nhìn Lưu Cách Hoa nói: - Đệ muốn?

Lưu Cách Hoa gật đầu nói: - Đại ca, Cổ Bắc Khẩu vô cùng quan trọng, mà đại tướng Cổ Bắc Khẩu đã bỏ mình, quân Kim rất có thể cùng lúc điều binh hướng Bình Châu, cũng điều binh hướng Quy Châu, Nho Châu. Sao chúng ta không tiến binh chậm chạp, sau đó phục binh trước ải Cư Dung Quan, đợi khi viện binh kẻ thù xuất quan tiến công, thì có thể một kích công phá Cư Dung Quan.

Lưu Cách suy nghĩ thật lâu, vẫn lắc đầu nói: - Nếu chúng ta chỉ tiến công hai đường, kế này có thể sẽ hiệu quả, nhưng như vậy, quân Kim có thể tùy ý điều động quân ta, đây cũng là lý do tại sao Đại Nguyên Soái lại muốn năm lộ chúng ta cùng lúc tiến công. Nếu không có gì ngoài ý muốn, tướng quân Chiết Khả Tồn, tướng quân Trương Tuấn có thể đã gặp được kẻ thù rồi. Quy Châu, Tân Châu còn ốc không mang nổi mình ốc, ta phỏng chừng cho dù bọn nhận được tin cấp báo của Cổ Bắc Khẩu cũng chưa chắc có thể rút binh đến cứu viện.

Nói tới đây, ông ta dừng lại một chút, mới nói: - Có điều chúng ta có thể lợi dụng điểm này khiến quân Kim kinh sợ, làm cho thủ quân Cư Dung Quan không dám khinh suất xuất quan quyết chiến với chúng ta, tốt nhất là có thể làm cho bọn họ vứt bỏ cửa ải hiểm yếu phía trước, co rút phía sau ải, toàn lực tử thủ, như vậy chúng ta mới có thể đưa binh đến trước ải, lấy hỏa khí làm ra vẻ tấn công mạnh mẽ, từ đó mê hoặc kẻ thủ, giảm bớt trở ngại của tướng quân Trương Tuấn.

Nếu bọn Lưu Cách là bộ đội chủ lực, vậy thì đích thực có thể thử xem, nhưng vấn đề là trong phương châm chiến lược định ra từ trước, bọn họ chỉ là đội quân nghi binh, binh lực và năng lực của hậu phương rõ ràng không đủ.

Bình luận

Truyện đang đọc