BẮC TỐNG PHONG LƯU

Sau khi đi ra từ Tàng Thư Các, Lý Kỳ trở về sườn núi, nhưng đi được nửa đường, bỗng nhiên thấy trước cửa viện có một bóng hình xinh đẹp đang đứng đấy, đúng là Tần phu nhân, đang nhìn phải ngó trái.

- Lý Kỳ, ngươi đã trở lại rồi.

Lý Kỳ vừa mới tới cửa, Tần phu nhân đã đi tới, chỉ tay nói: - Xin lỗi, đã để phu nhân phải chờ lâu.

Khuôn mặt Tần phu nhân ửng đỏ, hỏi: - Ngươi đi đâu vậy?

- Ta đi gặp Thanh Chiếu tỷ tỷ.

Tần phu nhân tuy rằng đã lờ mờ đoán ra, Lý Kỳ đi gặp Lý Thanh Chiếu, nhưng nàng nghĩ với tính cách của Lý Kỳ, sẽ dùng lời nói dối để qua mặt nàng. Chưa từng nghĩ, Lý Kỳ sẽ thành thực như vậy, bất ngờ sửng sốt, lập tức nói: - Ngươi nói --- ngươi nói sẽ mang ta cùng đi gặp đấy.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Ta đã từng nói vậy, nhưng không nói lúc nào sẽ dẫn người đi gặp Thanh Chiếu tỷ tỷ.

Tần phu nhân cũng lười chơi chữ với hắn, ân cần nói: - Lý tỷ tỷ hiện giờ thế nào rồi?

Lý Kỳ nói: - Trước mắt mới chỉ --- cũng ổn,

- Vậy vì sao ngươi không cứu Lý tỷ tỷ ra?

- Xin người! Đây là tội giết chồng, hơn nữa toàn thành đều biết, ta có thể nói thả là thả sao? Lý Kỳ trợn mắt nói.

Tần phu nhân sợ hãi nói: - Chẳng lẽ Thanh Chiếu tỷ tỷ thật sự giết chồng sao?

- Chuyện này ---. Lý Kỳ lắc đầu nói: - Trước mắt thì tất cả chưa biết được, nhưng chứng cớ hiện giờ cực kì bất lợi với Thanh Chiếu tỷ tỷ.

- Cái gì?

Thân thở Tần phu nhân lảo đảo một cái, Lý Kỳ theo bản năng tiến lên đỡ lấy nàng, ân cần nói: - Phu nhân không sao chứ?

- A?

Đột nhiên trên cầu thang vang lên tiếng thét kinh hãi.

Lý Kỳ ngẩng đầu lên, thấy Lý Sư Sư đứng trên thềm đá, kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.

Lý Kỳ, Tần phu nhân nhanh như tia chớp tách ra.

Không xong! Sẽ bị đã hiểu lầm. Lý Kỳ nói: - Sư Sư cô nương, không phải như cô nghĩ đâu.

Khuôn mặt Tần phu nhân đỏ bừng nhưng lúc này nàng không trách cứ Lý Kỳ, bởi vì nàng hiểu, hành động của Lý Kỳ cũng chỉ là quan tâm.

Lý Sư Sư cười dài nói: - Ta nghĩ? Ta nghĩ cái gì?

Thiếu chút nữa thì quên nữ nhân này cũng không dễ đối phó. Lý Kỳ nhún vai, không lên tiếng.

Trong lòng Tần phu nhân nhớ Lý Thanh Chiếu, vội vàng nói: - Lý Kỳ, Lý tỷ tỷ nàng --- nàng ---.

Lý Sư Sư nghe xong sắc mặt căng thẳng, bước nhanh tới, hỏi: - Tỷ tỷ thế nào rồi?

Lý Kỳ nhấc tay nói: - Phu nhân, Sư Sư cô nương, ngươi không cần phải khẩn trương, bất kể thế nào, ta cũng sẽ để Thanh Chiếu tỷ tỷ không có việc gì. Về việc này, hai người cứ giao cho ta, điều hai người làm, chính là tin tưởng ta.

Tần phu nhân dùng sức gật đầu, nàng cũng chỉ tin tưởng mỗi Lý Kỳ, lại nói: - Ta có thể gặp Lý tỷ tỷ không?

Lý Kỳ gật đầu nói: - Ta sẽ sắp xếp, nhưng người nhớ kỹ, việc này nhất định phải làm âm thầm, nếu để lộ ra tin tức, sẽ bất lợi với Âu Dương tri phủ.

Lý Sư Sư vội nói: - Ta cũng muốn đi.

Lý Kỳ nói: - Được, hai người chuẩn bị một chút, ta sắp xếp người đưa hai người đi gặp Thanh Chiếu tỷ tỷ.

Hắn cũng hiểu được giờ phút này Lý Thanh Chiếu rất cần bàn bè thân thiết ủng hộ, muốn tìm người để dốc bầu tâm sự, cho nên hắn mới đồng ý để Lý Sư Sư, Tần phu nhân đi đi gặp Lý Thanh Chiếu. Mặt khác, Lý Kỳ không muốn lúc tra án, có hai người phụ nữ bên cạnh lải nhải không ngừng.

Màn đêm buông xuống, Lý Kỳ lặng lẽ bảo Mã Kiều hộ tống Tần phu nhân, Lý Sư Sư đi đến nơi của Lý Thanh Chiếu.

Hôm sau.

Phía nam thành, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi trên đường phố.

- Bộ soái, phía trước chính là nhà của Triệu tiểu tướng công.

- Đi chậm lại.

- Vâng.

Lý Kỳ ngồi ở bên trong xe, nhẹ nhàng xốc một góc rèm lên, thấy bên trái là một tiểu viện dùng hoa lan vây xung quanh. Loại tiểu viện này rất phổ biến ở Tống triều, mặc dù đối với dân chúng bình thường, tiểu viện này đẹp vô cùng, nhưng đối với Triệu Minh Thành, đây quả là đủ khó coi, bình thường người ở trong tiểu viện này là một vài thương nhân, hoặc là những quan viên có cấp bậc thấp.

Viện không lớn lắm, đông tây bắc mỗi phía có một gian nhà, phía bắc là nhà chính, một phòng khách một phòng ngủ, nhìn từ bên ngoài có lẽ cũng chỉ ba mươi thước vuông, cực kì nhỏ, phía đông còn một phòng ngủ, cũng chỉ hơn mười thước vuông, phía tây là một gian phòng nhỏ, xem ra là nhà bếp, giữa ba gian phòng ốc còn có một mảnh đất nhỏ, dùng mộc lan vây xung quanh, đường kính dài nhất khoảng chừng ba bốn mét.

Lý Kỳ nhìn đến cau mày, nghĩ thầm rằng, Triệu Minh Thành lúc ấy hẳn là ở tại phòng ngủ phía bắc, Lưu Cầm ở tại phòng ngủ phía đông, mà nếu Lý Thanh Chiếu lúc đó không vào phòng ngủ của Lưu Cầm, tiểu viện này lớn như vậy, vừa xem là biết, hơn nữa còn có cửa ra vào, nếu có ai đó bước vào, không thể tránh được cặp mắt của nàng, mà Trương Hảo cũng chỉ đứng trước cửa tán gẫu với nàng mấy câu, càng không thể có người thần không biết, quỷ bất giác tiến vào phòng bếp.

- Bộ soái, kia chính là Trương bà.

Lý Kỳ nghe thấy, vội vàng chuyển qua bên phải, xốc tấm rèm lên, thấy đối diện nhà Triệu Minh Thành cũng là một tiểu viện dùng hoa mộc lan vây xung quanh, chẳng qua tiểu viện này chỉ có một gian phòng. Lúc này, một bà già đang đứng trong sân cho gà ăn, Lý Kỳ cẩn thận đánh giá người này, chỉ thấy bà già này mặt mũi hiền lành, đúng như lời nói của Nam Bác Đồ, vừa thấy đã biết là người tốt. Hắn đương nhiên sẽ không bị vẻ ngoài mê hoặc, nhưng nhìn một lúc lâu, cũng không phát hiện ra gì.

Vì Lý Kỳ không muốn làm người khác chú ý, nên không bảo xe ngựa dừng lại, mà giả như làm người đi ngang qua chậm rãi rời khỏi.

Lý Kỳ hỏi: - Phía sau Triệu gia có cửa sau không?

- Không có, phía sau chỉ có một con hẻm nhỏ, vô cùng hẹp, đến xe ngựa cũng không thể vào được.

- Qua đấy xem.

- Vâng.

Chỉ một lát sau, xe ngựa đã đến phía sau, Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy là một con hẻm nhỏ, mà phía sau tiểu viện Triệu gia cũng chỉ là một tiểu viện, hỏi: - Ai ở trong toàn nhà này?

- Ồ, nhà này chính là của một thương nhân họ Cổ, chẳng qua họ Cổ này hàng năm ra ngoài kinh doanh, đúng lúc qua hết năm này lại ra ngoài buôn bán, nhưng lần này là cả nhà cùng đi, nghe nói đến bên kia Phúc Châu, cũng nghe nói trước khi đi y gọi thân thích phương xa giúp y trông nhà.

Đúng rồi, hình như có một khẩu cung Cổ thị, nhưng nàng vẫn luôn ở trong phòng, không đi ra ngoài. Quái lạ? Triệu Minh Thành vừa chết năm trước, tại sao không có lời khai của họ Cổ, mà chỉ có thê tử của y? Lý Kỳ hỏi: - Vậy khi Triệu Minh Thành chết, y ở nhà sao?

- Không ạ, sau khi Triệu tiểu tướng công chết được bảy ngày y mới trở về.

- Thì ra là thế. Lý Kỳ gật đầu, lại nghĩ, nơi này vừa vặn có người chết, thân thích phương xa của họ Cổ lại dám vào đây ở, chẳng lẽ không sợ sao? Lại hỏi: - Thân thích họ Cổ là ai?

- Tiểu nhân cũng chưa từng gặp qua, nhưng căn cứ vào lời nói của hàng xóm láng giềng, là một thư sinh rất tuấn tú, nhưng thư sinh này rất ít khi ra ngoài, có lẽ muốn ở nhà đọc sách.

- Chỉ có một mình y sao?

- Vâng, chỉ một mình y.

- Điều tra kỹ cho ta người này. Còn có họ Cổ kia nữa.

- Tuân mệnh, Bộ soái, bây giờ đi đâu ạ?

- Đến hiệu thuốc bắc Lôi gia xem một chút đi.

Bình luận

Truyện đang đọc