BẮC TỐNG PHONG LƯU

Trời! Làm lớn như vậy. Lý Kỳ ngẩn người ra, thánh chỉ này tới quả là quá quỷ dị.

Thái Du cảm giác không phải rồi, ngơ ngác nhìn Lương Sư Thành.

Lương Sư Thành nhìn hai người không có động tĩnh gì liền nói nhỏ:

- Còn không mau tiếp chỉ.

Hai người liền tạ ân, nhưng đều không tiếp thánh chỉ. Thánh chỉ này nếu bị người khác nhìn thấy thì quả là mất mặt quá.

Lý Kỳ ho lên một tiếng, nói:

- Anh Quốc Công, quan lớn nhà ngươi, thánh chỉ này hay là ngươi cầm đi.

Thái Du liền nói:

- Ôi, thánh chỉ của nhà ta đã sắp chất thành đống rồi. Ngươi chắc còn chưa từng nhìn thấy thánh chỉ, thánh chỉ này hay là ngươi nhận đi.

Lý Kỳ cầm lấy chiếc chổi, thà chết không nhận, nói:

- Miễn đi, trời biết ngươi có cáo tội ta hay không, hay là ngươi nhận đi.

Lương Sư Thành hừ một tiếng, nói:

- Các ngươi đang làm cái gì thế? Hoàng thượng vừa rồi còn nói các ngươi khinh nhờn thánh chỉ. Bây giờ các ngươi ngay cả thánh chỉ cũng không nhận, các ngươi không nhận, ta sẽ mang về.

- Đừng đừng đừng, dừng bước lại đã Ẩn Tương.

Thái Du liền ngăn Lương Sư Thành lại, nhận lấy thánh chỉ, không cho vào tay áo, lại nhỏ giọng hỏi:

- Ẩn Tương, Hoàng thượng làm gì thế?

Lương Sư Thành liếc nhìn hai người, nói:

- Các ngươi à, lần này có lẽ Hoàng thượng đã tức thật rồi. Hoàng thượng chính là muốn các ngươi biết nếu còn có lần sau, không chỉ đơn giản là quét đường như vậy đâu.

Thái Du lúng túng nói:

- Vâng vâng vâng, làm phiền Ẩn Tương nói với Hoàng thượng, nói vi thần biết lỗi rồi.

Lương Sư Thành gật đầu, nói:

- Được, lời này ta nhất định sẽ mang về giúp ngươi.

Nói xong y liền quay sang Lý Kỳ nói:

- Lý Kỳ, gần đây ngươi cũng nên chú ý một chút, đừng cứ mãi trẻ con như thế.

Lý Kỳ cười nói:

- Vâng. Ta biết rồi.

Lương Sư Thành lắc đầu bất đắc dĩ, nói:

- Vậy các ngươi quét đi, ta về phục mệnh trước đây.

Lý Kỳ cười nói:

- Ẩn Tương đi thong thả.

Trong lòng thầm chửi, cái loại người lưỡng tính ngươi đắc chí cái gì, sớm muộn ông mày cũng chỉnh cho cái loại người lưỡng tính ngươi.

Chờ sau khi Lương Sư Thành đi rồi, Lý Kỳ nói:

- Ôi, Anh Quốc Công, quét thì quét, ngươi đừng chiếm chỗ hời của hạ quan chứ.

Thái Du tức giận nói:

- Ta thèm chiếm chỗ hời của ngươi sao?

- Nếu như vậy thì tốt quá.

Lý Kỳ nói:

- Ngươi tuổi tác cũng đã lớn rồi, làm việc vất vả chắc chắn không phải là đối thủ của ta. Có lẽ ngươi cũng chưa từng quét đất, xét một cách công bằng, chúng ta nhất định sẽ quét vài ba đường.

Hắn nói xong liền chỉ về phía cột cờ, nói:

- Cột cờ này chính là trung tâm của thao tác này. Chúng ta sẽ lấy cột cờ này làm đường vĩ tuyến. Ngươi xem ngươi chọn bên phải hay bên trái, tùy ngươi chọn, để tránh ta ức hiếp ngươi.

- Một lời đã định.

Thái Du hừ một tiếng, kéo cái chổi đi sang bên phải.

Lý Kỳ cũng hừ một tiếng, kéo cái chổi sang bên trái.

Mặc dù thao trường này rộng lớn, nhưng hiện giờ cũng không thể sánh được với sau này, rác chất thành đống, về cơ bản thời xưa không có rác thực sự. Ban đầu, hắn cũng không có loại sản phẩm nhựa, mà có loại chất đắt như giấy, sao có thể tùy ý ném bỏ được, hơn nữa không có kinh tế thì có thể dùng để chùi đít nữa đấy. Không đơn giản chính là một ít lá cây, đóa hoa mà thôi.

Lý Kỳ chính là đã từng trải qua rèn luyện nghĩa vụ 9 năm tàn khốc, quét rác thế này chẳng thấm vào đâu. Phần phật phần phật, quét nhanh như gió, có lẽ là quét rất hăng say, quên cả vẩy nước, kết quả là giống như đặt mình vào bão táp vậy.

Quay sang nhìn Thái Du bên đó, quả là thảm hại. Thái Du xuất thân danh môn vọng tộc. Từ nhỏ đã được sống cuộc sống an nhàn sung sướng, đừng nói là quét sân, e là gã ta hôm nay mới biết cái chổi thế nào. Loạng quoạng cầm cái chổi hồi lâu vẫn còn chưa biết cầm, cuối cùng đã học trộm được Lý Kỳ cách cầm, nhưng cũng chỉ là hình thức chứ không biết cách dùng, làm thế nào cũng không thể quét sạch được. Quét nửa ngay vẫn như thế, trong lòng không khỏi có chút tức giận. Nhìn Lý Kỳ trong lòng càng thấy hận, nhíu mày bỗng ánh mắt sáng lên, lộ rõ vẻ gian xảo.

Thời gian dần trôi, người qua đường cũng càng nhiều hơn, nhưng cũng may cả hai người đều mặc đồ giản dị, cho nên không ai chú ý tới hai người bọn họ, khiến họ qua được cửa kiểm tra.

Lý Kỳ quét quét, bỗng ánh mắt liếc sang nhìn lão già Thái Du đó, thấy gã ta nhìn lại, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, nhưng cũng không thể hiện điều gì, tiếp tục vùi đầu vào quét rác. Nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý quan sát Thái Du. Lát sau, liền thấy manh mối, hóa ra thằng này đã quét toàn bộ lá cây bên đó sang bên mình.

Đúng rồi! Lý Kỳ cũng không là ngươi chịu thiệt, liền kéo chiếc chổi tới, reo lên:

- Ồ, Anh Quốc Công, ta nói ngươi quá là vô sỉ đi, sao ngươi lại quét lá cây sang bên ta chứ?

Thái Du trợn mắt lên nói:

- Ngươi dám chửi ta vô sỉ?

Lý Kỳ nói:

- Ngươi không làm chuyện thất đức này, ta chửi ngươi làm gì?

Thái Du cũng quan với khẩu khí này của Lý Kỳ, liền nói:

- Con mắt nào của ngươi thấy ta quét lá cây sang bên ngươi?

- Hai con.

Thái Du cười ha hả nói:

- Ai có thể làm chứng?

- Được thôi, ngươi muốn chơi đểu ta.

Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, khí phách vô cùng nói:

- Bổn nhân quang minh chính đại, phải quét liền quét ngay trước mặtngươi, có người làm chứng thì lại thế nào?

Nói xong hắn vung cái chổi đẩy lá cây sang bên Thái Du.

- Ngươi – ngươi ….

Thái Du thấy lá cây bên mình ngày càng nhiều, làm sao còn nói chuyện được nữa, cũng vung cái chổi lên đẩy sang bên Lý Kỳ.

Quét đi quét lại, hai người càng quét càng căm túc, lại bắt đầu võ đấu, rầm rầm rầm, giơ chổi lên đánh cũng không vui sướng gì, trước mắt đều vẫn phải thủ hạ lưu tình, đánh tới phía sau sẽ bắt đầu chơi thật. Mặc dù Lý Kỳ bị đánh một cái, nhưng Thái Du lại thảm hơn, chân liên tiếp bị trúng chiêu, đau cứng cả chân.

Hộ vệ trước cửa cung biết đó là Thái Du và Lý Kỳ, thấy hai người đánh tới ai cũng không dám xông lên khuyên nhủ, coi như không thấy gì hết.

Nhưng, hai người lại không biết, ở một ngã rẽ khác trên một cổng thành, một đám người đang đứng, chính là Tống Huy Tông, Vương Phủ, Lý Bang Ngạn, Lương Sư Thành và đám người Cao Cầu.

Tống Huy Tông thấy hai người phía dưới đang đánh nhau kịch liệt, nhất thời bật cười ha hả, trong lòng lại thấy sảng khoái cực kỳ. Ông đường đường là Hoàng thượng, ngôi cửu ngũ, lại bị hai người này ép tới mức bị lôi đi. Điều này khiến ông cảm thấy hoàng uy bị làm nhục, trong lòng cũng hạ quyết tâm phải chỉnh đốn hai người này một trận. Sáng sớm hôm nay đã trốn ở đây để xem hai người quét rác.

Vương Phủ bỗng cười nói:

- Hoàng thượng, vi thần thấy Anh Quốc Công và Kinh tế sử sở dĩ còn nhàn tình nhã trí như vậy, tất cả là vì lá cây trên thao trường này quá ít. Điều này khiến cho họ buông lỏng nhiệm vụ của Hoàng thượng giao cho họ.

Tống Huy Tông hứng trí, nói:

- Hả? Nghe ra ái khanh hình như có kế sách gì sao?

Vương Phủ gật đầu cười gian xảo, sau đó nói nhỏ vài câu vào tai Tống Huy Tông.

Tống Huy Tông nghe xong cực kỳ vui vẻ, nói:

- Được, vậy ái khanh đi đi.

Vương Phủ a lên một tiếng, nói:

- Chuyện này … Hoàng thượng, vi thần dù sao cũng là đồng liêu với họ, chuyện này không hay lắm.

Tống Huy Tông khoát tay nói:

- Ôi, hai người họ tốt xấu gì cũng là trọng thần, ngươi bên ngoài không dám đi, ái khanh bây giờ quý là Thái Tể, để khanh đi, đó mới là thích hợp.

Vương Phủ thầm thở dài một tiếng, ta thực sự là tự tạo nghiệt rồi. Hai mắt càu nhàu đảo, nói:

- Hoàng thượng, nếu vi thần đi như vậy vô cớ xuất binh, cho nên muốn mượn Hoàng thượng một vật.

Tống Huy Tông nhíu mày nhìn y, nói:

- Vật gì?

………

Dưới cổng thành, lúc này hai người Thái, Lý đều ngồi dưới đất thở phì phò.

Thái Du xoa cánh tay nói:

- Tiểu tử ngươi ra tay thật là độc ác, đau chết ta mất. Ta nhất định không tha cho ngươi, ngươi cứ chờ đấy.

Lý Kỳ thở gấp nói:

- Ngươi cứ việc phóng ngựa lại đây, người khác sợ ngươi, ta không sợ. Liệu kiếp trước ta có nợ ngươi gì không, vừa trở lại đã mang tới phiền toái cho ta rồi, làm như ta dễ bắt nạt thế đấy.

Thái Du tức giận nói:

- Ta mang phiền toái đến cho ngươi? Nếu ngươi không phải làm hỏng chuyện tốt của ta, ta đi tìm ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là một tên đầu bếp mà thôi.

- Ngươi đừng nói lung tung, ta là Trù Vương được Hoàng thượng khâm phong. Ngoài ra, ta xấu ngươi cũng có gì tốt đẹp? Ngươi tìm ai không tốt, cố tình tìm tới người phụ nữ của ta, ngươi không phải nợ chửi sao?

- Phong Nương Tử vẫn chưa gả về Lý gia ngươi, dựa vào cái gì mà nói là phụ nữ của ngươi?

- Sao ngươi biết là chưa gả cho ta? Ta lại không biết ngươi, lẽ nào còn cần phải thông báo cho người sao? Thật là không biết điều.

- Cái gì? Ngươi ….

Vừa nói được nửa câu, Thái Du bỗng nhìn thấy một người đi tới, sửng sốt, nói:

- Vương Tướng, ngươi tới làm gì?

Nói xong gã bỗng vui vẻ đứng dậy, nói:

- Chứ không phải Hoàng thượng đã tha thứ cho ta rồi.

Người tới chính là Vương Phủ, chỉ thấy lão ta còn bê theo một chiếc đĩa bằng vàng dòng, trong đĩa đững xâu hạt dưa tên vua hạt dưa.

Vương Phủ cười ha hả nói:

- Anh Quốc Công, bổn tướng chỉ là tới đây cắn hạt dưa, ngươi đừng hiểu lầm nhé.

Lão ta nói xong liền thực tập, vỏ hạt dưa ném khắp nơi.

Cắn hạt dưa? Thái Du và Lý Kỳ có chút bối rối.

Thái Du bỗng bừng tỉnh, nhưng gã không sợ Vương Phủ chú nào, tức giận nói:

- Hay cho Vương Phủ ngươi, ngươi biết bổn thiếu sư đang quét ở đây, ngươi vẫn chọn chỗ này để cắn hạt dưa. Ngươi đây là thành tâm muốn mang xui xẻo đến cho ta à.

Vương Phủ vốn chỉ là muốn dạy dỗ Lý Kỳ, nghe Thái Du giọng điệu quá lớn, chẳng coi lão ta ra gì, còn cố tình đi đến bên chỗ Thái Du, vừa cắn hạt dưa vừa cười nói:

- Anh Quốc Công, ngươi đừng nóng vậy chứ. Ta cùng là phụng mệnh hành sự, lẽ nào ngươi không nhớ cái đĩa này sao?

Thái Du vừa nhìn liền sợ hãi nói:

- Đây … đây là Hoàng thượng?

Vương Phủ thở dài nói:

- Ta cũng là bị ép thôi.

Lý Kỳ lạnh lùng nói:

- Vương Tướng, chủ ý này không phải là của ngươi đưa ra chứ?

Vương Phủ diễn cũng rất thẳng thắn, vẻ mặt oan uổng nói:

- Kinh tế sử, lời này không thể nói linh tinh được, nhưng không phải là của ta nói ra.

Thái Du ngang tàng nói:

- Ngươi muốn ăn cũng được, đi sang bên hắn mà ăn.

Ngươi để cho ta đi, ta phải đi, bổn tướng lại không phải là tôi tớ của ngươi. Vương Phủ nghe mà thấy trong lòng không vui, ngoài miệng vẫn cười nói:

- Anh Quốc Công, thực xin lỗi, Hoàng thượng vì muốn công bằng, cho ta vừa di chuyển vừa ăn.

Lão ta nói thật vòng vo, thấy vỏ hạt dưa rơi xuống đất càng ngày càng nhiều, mà vỏ hạt dưa này lại rất khó quét. Hai người Thái, Lý hận ngứa cả răng. Nhưng lại không thể làm gì, ai bảo trong tay lão ta cầm bát cơm của Hoàng thượng.

Lý Kỳ và Thái Du nhìn nhau, nói:

- Anh Quốc Công, ân oán của chúng ta sau này tính tiếp, bây giờ trước tiên là phải đối phó thế nào?

Thái Du chần chừ một lúc, nói:

- Ngươi có cách gì để đuổi thằng nhãi kia đi không?

Lý Kỳ lướt nhanh chiếc chổi, nói:

- Đống tro lớn đấy.

Thái Du cười gian xảo nói:

- Chủ ý hay.

Bên đó Vương Phủ cắn hạt dưa rất vui vẻ, bỗng thấy Thái Du và Lý Kỳ quét về phía ông ta, trong lòng thấy hoảng sợ, liền nói:

- Các ngươi muốn làm gì? Ta là phụng mệnh Hoàng thượng hành sự.

Thái Du cười lạnh nói:

- Chuyện này ta biết, nhưng chúng ta cũng là phụng chỉ quét rác.

Dứt lời, hai người đồng thời đổi hướng chổi quét về phía Vương Phủ, một đám bụi bay tung tóe lên.

- Khụ khụ khụ.

Vương Phủ bị bụi đất sặc đến mức ho một trận, tức giận nói:

- Các ngươi quét thì quét đi, sao lại quét vào ta? Khụ khụ khụ, ngừng ngừng ngừng.

Nhưng hai người này đều không sợ Vương Phủ, làm sao mà ngừng lại được, càng quét càng hăng.

Vương Phủ thấy tình hình không ổn, liền bỏ chạy.

Hai người Thái, Lý vung chiếc chổi theo, vừa đuổi vừa quét. Ba người bắt đầu truy đuổi trên thao trường.

Đám người Tống Huy Tông trên cổng thành đều trợn tròn mắt lên nhìn, đây là đại thần của Trẫm sao?

Bỗng nghe thấy tiếng loảng xoảng boong boong vang lên.

Ba người đều ngừng lại.

Hồi lâu, Lý Kỳ, Thái Du bỗng cầm chiếc chổi lên đi về. Lý Kỳ hỏi:

- Anh Quốc Công, tại hạ tài sơ học thiển có chuyện không hiểu, mong được chỉ giáo.

- Mời nói.

- Chống lại thánh chỉ là tội chết, vậy đánh vỡ ngự bát của Hoàng thượng nên bị tội gì?

- Điều này còn phải nói, đương nhiên là tử tội khó thoát rồi.

- Hiểu rồi.

Vương Phủ ngơ ngác nhìn chiếc bát vàng dưới chân, bỗng hốc mắt ửng đỏ, Hoàng thượng, người hẳn là đều thấy cả rồi, thần vô tội!

Bình luận

Truyện đang đọc