BẮC TỐNG PHONG LƯU

Người đàn ông kia nói:

- Nếu như công tử đồng ý, trước tiên tôi có thể mang theo Vượng Tài đến phủ ở lại mấy ngày, đợi sau khi ngài và nó quen nhau rồi, tôi sẽ rời đi, đến lúc đó công tử trả tiền cũng không muộn.

Vương Tuyên Ân cười ha ha nói:

- Tiền cũng chỉ là chuyện nhỏ, lát nữa sẽ trả cho ngươi, ngươi cứ cùng ta hồi phủ đi.

- Vâng.

- Đúng rồi, ngươi tên là gì?

- Hồi bẩm tiểu quan nhân, tiểu nhân Hành Chúc, tên chỉ một chữ “Mãng”.

Xem xong trò hay rồi, cuối cùng cũng không có nguy hiểm gì, Lý Kỳ mạnh thở một hơi, rồi cùng Mã Kiều trở về.

Vừa tới Túy Tiên Cư, đã nhìn thấy Cao Nha Nội bọn họ đã ngồi ở bên trong rồi, người nào người nấy mặt mũi bầm dập, thất kinh, đám người này chạy đúng là nhanh thật đó.

Lý Kỳ ra vẻ kinh ngạc nói:

- Nha nội, ngươi đi làm cái gì vậy?

Cao Nha Nội thấy Lý Kỳ đến, vội vàng xông lên trước, nói:

- Lý Kỳ, lần này ngươi nhất định phải giúp ta?

- Giúp ngươi chuyện gì?

- Ah. Mới vừa rồi, lúc bọn ta và Vương Tuyên Ân đánh nhau, đột nhiên lao ra một cái chó dữ trợ trận, làm cho bọn ta cắm đầu mà chạy, trong nhà người không phải có hai con chó lớn sao, chính là Kim Mao và Hắc Mao đó, mau mau cho ta mượn dùng một chút.

Cho ngươi mượn? Cho ngươi mượn đi cắn chó của ta, oa! Ngươi thật đúng là không biết khách khí. Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:

- Đừng nói nữa. Kim Mao và Hắc Mao của ta đều là chó hiền lành, đến thỏ còn không dám cắn, còn muốn chúng đi đấu với chó dữ, đây không phải là muốn cái mạng già của chúng sao.

Thật ra Vương Phủ cũng thật sự là nể mặt Lý Kỳ, để giết uy phong của Lý Kỳ, bắt Lý Kỳ đến phủ nấu ăn cho lão ta, cũng là để giữ lại tính cách vĩ đại của lão ta, cho Lý Kỳ đầy đủ chuẩn bị thời gian.

Nhưng Lý Kỳ căn bản không có chuẩn bị ở phần đồ ăn, tất cả như cũ, trên cơ bản đều là Ngô Tiểu Lục đang xử lý, còn hắn thì đi chuẩn bị những vật khác. Cho đến buổi tối trước yến hội, hắn mới đi tới phòng bếp của Túy Tiên Cư, kiểm tra một lượt nguyên liệu Ngô Tiểu Lục chuẩn bị.

- Tiểu tử ngươi hiện tại vui vẻ, Đại Tiểu Trụ đã đi Giang Nam rồi, ở đây ngươi là lão đại rồi.

Lý Kỳ hai tay ôm ngực, dựa lưng vào cái bàn cười nói.

Ngô Tiểu Lục cười nịnh nói:

- Đâu có, ta không có nghĩ như vậy, dù sao ta cũng rất luyến tiếc Đại Tiểu Trụ.

Lý Kỳ cười mà không nói.

Ngô Tiểu Lục lại hỏi:

- Đúng rồi, Lý ca, huynh nói gần đây ta biểu hiện như thế nào?

Lý Kỳ thoáng liếc mắt nhìn y, nói:

- Ngươi đừng hỏi ta chuyện này, ngươi phải hỏi khách hàng, coi phản ứng của khách hàng như thế nào?

Ngô Tiểu Lục cười hắc hắc, không lên tiếng, y dám nhắc tới vấn đề này, tất nhiên là có phần chắc chắn, gần đây khách hàng vô cùng hài lòng đối với biểu hiện của anh ta. Y theo Lý Kỳ học bếp lâu như vậy, kỳ thật Lý Kỳ rất ít khen y, cho nên anh ta muốn nghe Lý Kỳ khích lệ y.

Lý Kỳ tâm sáng như gương, cười cười, lại nói:

- Lục tử, tuy nói cần có thể bổ kém, nhưng có rất nhiều chuyện vẫn là cần đến tài năng, ta thấy được sự cố gắng của ngươi, ngươi thật sự cũng là thật tâm thích nấu ăn, điều này là rất đáng quý, ta cũng may mắn có thể thu nhận ngươi làm đồ đệ. Nhưng hiện giờ tài nấu nướng của ngươi đã đạt đến đệ nhất Bình Cảnh rồi, ngươi phải nghĩ cách vượt khỏi Bình Cảnh này, tuy nhiên nếu muốn vượt khỏi Bình Cảnh này thì phải dựa vào tài năng của ngươi.

Ngô Tiểu Lục gãi gãi đầu, vẻ mặt thoáng chút suy nghĩ.

Lý Kỳ không hài lòng hách một tiếng, nói:

- Ta nói bao nhiêu lần, đừng có vò đầu ở phòng bếp.

Ngô Tiểu Lục vội vàng bỏ tay xuống dưới, xoa xoa tay nói:

- Lý ca, huynh nói quá thâm thúy rồi, ta đây nghe không hiểu lắm.

Lý Kỳ nói:

- Thoát khỏi sự trói buộc của ta, không cần nấu ăn dưới cái bóng của ta, thử tự làm một mình, sau này ngươi có thể toàn quyền quản lý phòng bếp, ngươi muốn đưa ra đồ ăn của mình, không cần phải hỏi ý kiến của ta, nếu như ngươi cảm thấy ổn là được rồi.

Ngô Tiểu Lục nghe vậy trong lòng run lên, nói:

- Lý ca, chuyện này là thật?

Lý Kỳ gật đầu.

Ngô Tiểu Lục nói:

- Huynh không sợ phá bảng hiệu của huynh.

Lý Kỳ ha hả nói:

- Nếu như ngươi có thể phá bảng hiệu của ta, vậy thì chứng minh là ngươi đã có thể xuất sư.

Ngô Tiểu Lục cười ha hả, nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, ta biết nên làm như thế nào đây?

- Ừ. Đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn phải dậy sớm.

- Vâng. Lý ca, huynh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.

- Ừ.

Canh ba, Tần phủ. Lý Kỳ còn chưa đi ngủ, đi tới đi lui ở phía trước sảnh, sắc mặt lộ vẻ chăm chú dị thường, dường như ở chờ cái gì đó. Mã Kiều ở bên cạnh hắn cũng đứng ngồi không yên như vậy, có vẻ vô cùng lo âu.

Trong lúc bất tri bất giác, canh ba đã qua.

Lý Kỳ đi tới trước cửa, ngửa đầu nhìn trời, lo lắng nói:

- Sao vẫn còn chưa đến, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Mã Kiều cau mày nói:

- Có cần tôi đi xem thử hay không?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Không cần, nếu thực đã xảy ra chuyện gì, ngươi đi cũng chỉ là tự chui đầu vô lưới, bất lợi với ta.

Đang lúc hai người hết sức lo lắng, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.

Lý Kỳ trợn hai mắt, thần sắc có vẻ không yên, bước nhanh tới mở cửa ra, chỉ thấy một bóng đem chui vào trong.

Đúng là tửu quỷ đó.

Lý Kỳ hỏi vội:

- Như thế nào? Làm xong chưa?

Tửu quỷ liếc nhìn hai người một lượt, ngáp một cái, xoa xoa hai mắt, nói:

- Chỉ chút chuyện nhỏ này, các người căng thẳng như vậy làm gì, ta xuất mã có thể không thành công sao?

Lý Kỳ mừng rỡ nói:

- Thật sao?

- Đương nhiên là thật, ta lừa ngươi làm chi, lần sau việc như thế này ngươi tùy tiện tìm người đi là được.

Tửu quỷ nói nghe thật là nhẹ nhàng, lại nói:

- Chỉ là nấm linh chi thì phiền toái một chút, nhìn không được rõ, còn phải đốt lửa để chiếu sáng, kiếm cả nửa ngày, bằng không ta đã trở lại sớm rồi.

- Ngươi không có bị người khác phát hiện chứ?

Mã Kiều nói:

- Bộ Soái, chuyện này ngài yên tâm, ông ấy làm mánh khóe này đã vài thập niên rồi, chưa bao giờ thất thủ.

- Mánh khóe? Tiểu Kiều, lời này của ngươi là có ý gì?

- Tôi đã nói sai sao? Ông tự nói xem trước khi quen sư muội, rượu mà ông uống từ đâu mà có?

- Theo ta nhớ, ngươi còn làm nhiều hơn ta một ít đó.

- Đó là ông không để cho tôi đi.

- Nói như vậy, ta cũng vô tội nha, việc này là Lý Kỳ sai ta đi làm đấy.

- Ách…

Nói thì nói, sao lại đổ lên đầu ta. Lý Kỳ sắc mặt trắng bệch, nghiêm mặt nói:

- Tửu quỷ, ta hỏi lão một lần nữa, lão có bị bại lộ hay không?

Tửu quỷ nói:

- Con người ngươi thật sự rất phiền, chút việc nhỏ này sao có thể làm sai, trừ phi ngươi cho ta bản vẽ sai, dù sao ta cũng làm theo lời ngươi nói rồi.

Ngươi điên rồi, nếu xảy ra điều gì sai lầm, lão tử đây đã kêu người bắn ngươi thành con nhím rồi. Lý Kỳ gật đầu nói:

- Vậy là tốt rồi, lão đi nghỉ trước đi.

Tửu quỷ xoa tay, ha hả nói:

- Nghỉ ngơi thì quá sớm rồi.

- Ta đã cho người ta đem rượu đến phòng của lão rồi.

- Ôi, thật đúng là rất cảm tạ rồi.

Mắt Tửu quỷ sáng lóe lên, quay sang Mã Kiều nói:

- Tiểu Kiều, vi sư mời ngươi uống rượu.

Lý Kỳ nói:

- Ta chỉ chuẩn bị phần cho một mình ngươi thôi.

Tửu quỷ sắc mặt căng thẳng, vỗ vai Mã Kiều nói:

- Tiểu Kiều à, ngày mai ngươi còn phải làm việc, rượu này thì miễn đi, vi sư sẽ không độc hại ngươi, ta về phòng trước đây, xin lỗi không tiếp được rồi.

lão ta nói xong liền nhanh chân rời đi, thật nực cười, nếu không có đủ rượu, lão nào dám mời hũ rượu ngàn chén không say Mã Kiều này.

Mã Kiều phủi miệng, hừ nói:

- Ai mà thèm.

Ôi, cặp thầy trò rắc rối này. Lý Kỳ cười khổ lắc đầu, nói:

- Lão nói không sai, ngày mai ngươi còn phải đến Vương phủ với ta, đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.

- Ah.

Đợi Mã Kiều rời đi rồi, Lý Kỳ hít một hơi thở sâu, vừa mới quay lưng, chợt thấy một bóng hình đẫy đà đi ra, kinh ngạc nói:

- Phu nhân?

Tần phu nhân đi lên trước, lo lắng nói:

- Ngươi lại đang mưu hoạch chuyện gì?

Chết tiệt, hai tên cao thủ kia, tại sao đều không phát hiện tai vách mạch rừng nha. Lý Kỳ không đáp mà hỏi ngược lại:

- Phu nhân, người nghe trộm ta nói chuyện?

- Ta là trong lúc vô tình nghe được, ngươi muốn nói là nghe lén, ta cũng thừa nhận.

Tần phu nhân dõi theo hắn, chuyển chủ đề nói:

- Nhưng mà, rốt cuộc ngươi tính toán cái gì sao?

Lý Kỳ nửa nói đùa:

- Vì không để phu nhân đây đêm hôm khuya khoắt chạy đến nghe trộm ta nói chuyện, ta lần này tính sẽ làm một mẻ khỏe cả đời luôn.

Bình luận

Truyện đang đọc