BẮC TỐNG PHONG LƯU

Sau khi tiễn Âu Dương Triệt về, sắc trời đã rất tối.

Nhưng Lý Kỳ về tới phòng, nằm trên giường, lại khó có thể đi vào giấc ngủ, vì vậy trong đầu suy nghĩ lại toàn bộ sự việc đến mấy lần, nhưng vẫn không có bất kỳ đầu mối nào.

Nói là không có đầu mối nào, kỳ thật đây chẳng qua là phán đoán chủ quan của Lý Kỳ, bởi vì hiện giờ toàn bộ chứng cứ đều hướng về Lý Thanh Chiếu, hơn nữa Lý Thanh Chiếu cũng nhận tội rồi.

Nhưng dù thế nào hắn cũng không tin Lý Thanh Chiếu sẽ hạ độc độc chết Triệu Minh Thành, Triệu Minh Thành hạ độc độc chết Lý Thanh Chiếu, hắn có lẽ còn có thể tin được, nhưng nếu bỏ qua Lý Thanh Chiếu sang một bên, vậy thì không thể nào tiếp tục tra.

Tuy rằng có thể lợi dụng chức vụ, ép buộc Âu Dương Triệt đưa Lý Thanh Chiếu hồi kinh để thẩm tra, sau đó âm thầm động tay động chân, thả Lý Thanh Chiếu, chuyện này đối với hắn hiện giờ mà nói, thì rất dễ, chỉ là hắn biết Lý Thanh Chiếu tuyệt đối sẽ không đồng ý sống không trong sạch như vậy, hơn nữa sẽ làm Âu Dương Triệt phải khó xử.

Nghĩ tới nghĩ lui, đau đầu nhức óc.

Nhưng dù như thế nào, hắn vẫn muốn đợi sau khi gặp Lý Thanh Chiếu rồi nói.

Hôm sau.

Lý Kỳ trong lòng có tâm sự, sáng sớm đã dậy, đi vào trong đình viện, làm một vài động tác mở rộng ngực, chuẩn bị ăn xong bữa sáng sẽ đi gặp Lý Thanh Chiếu, chợt thấy một người còn dậy sớm hơn cả hắn, người này chính là Lưu Vân Hi.

- Thập nương, chào buổi sáng!

- Chào buổi sáng!

Lưu Vân Hi thản nhiên đáp lại một câu.

Đôi mắt Lý Kỳ chuyển động, đi tới, cười ha ha, hỏi: - Thập nương, có chuyện này ta muốn thỉnh giáo ngươi.

- Chuyện gì?

- Ngươi biết hoa cà núi không?

- Ngươi cứ nói đi.

- Athiếu chút nữa thì quên, ngươi là thần y, ta cũng biết, vậy chắc chắn ngươi cũng biết. Lý Kỳ ngượng ngùng cười, lấy một phương thuốc từ trong lồng ngực ra, đưa tới, nói: - Ngươi xem phương thuốc này có đúng không?

Lưu Vân Hi tò mò nhìn Lý Kỳ, mới tiếp nhận phương thuốc, liếc mắt một cái, nói: - Phương thuốc này chuyên dùng để giảm đau, dễ đi vào giấc ngủ.

Lý Kỳ thì thầm nói: - Vậy thì không sai?

- Nếu như đúng bệnh hốt thuốc, vậy thì đương nhiên là vậy.

- Ngươi nói nếu dùng trong thời gian dài, có thể làm bệnh nhân độc chết không?

- Chỗ chút ít ấy vẫn chưa đến mức làm độc chết người, nhưng dù sao hoa cà núi cũng có kịch độc, không nên dùng trong thời gian dài.

Lý Kỳ lại hỏi: - Hoa cà núi này có phải rất hiếm?

Lưu Vân Hi nói: - Vậy cũng không hẳn, hoa cà núi ở bên Quảng Tây còn rất phổ biến, nhưng ở Hàng Châu phân bố không tập trung, cũng có thể xem là ít hơn. Tuy nhiên còn phải xem người, nếu ngươi hiểu được tập tính của loài hoa đấy. Ở Hàng Châu cũng có thể tìm được.

- Hiểu rồi, hiểu rồi, đối với ngươi mà nói, vậy chỉ là một đĩa đồ ăn nhỏ thôi.

Lưu Vân Hi không phủ nhận điểm này, nói: - Ngươi hỏi cái này làm chi? Hoa cà núi này cũng không thể dùng lung tung, nếu như ngươi ngại mệnh quá dài, vậy cũng có thể dùng một chút, nhưng đừng hại người vô tội.

- Phì phì phì, ngươi mới ngại mệnh quá dài. Sáng sớm tinh mơ đã nói mấy điều này, thật sự đáng ghét. Lý Kỳ lấy phương thuốc về, lại nhỏ giọng nói: - À, đừng nói việc này với phu nhân. Tuy rằng ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, nhưng để phu nhân biết, nàng thế nào cũng nghi thần nghi quỷ.

Lưu Vân Hi không lên tiếng, chỉ lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn.

Lý Kỳ cũng biết tính cách của nàng. Cũng không nhiều lời nữa, nói: - Vậy được, ta có chuyện công sự nên đi trước

Hắn vừa mới đi, Tần phu nhân từ trong nhà bước ra, tò mò nhìn Lý Kỳ đang đi vội vàng, hỏi Lưu Vân Hi: - Lý Kỳ hắn đi đâu vậy?

Lưu Vân Hi nói: - Hắn nói hắn có chuyện công sự vội đi.

- À.

Tần phu nhân gật đầu, lại hiếu kỳ nói: - Các ngươi vừa rồi nói chuyện gì vậy?

Lưu Vân Hi nói: - Không có gì, hắn chỉ hỏi một chút về hoa cà núi. Trong lòng lại nghĩ, ngươi không cho ta nói, ta càng muốn nói.

Nếu Lý Kỳ nghe được câu này, thế nào cũng phải hộc máu.

- Hoa cà núi?

- Ồ, hoa cà núi là một loại dược liệu, nhưng lại có kịch độc, làm không tốt sẽ xảy ra tai nạn chết người. Lưu Vân Hi quả nhiên biết gì thì sẽ nói, đã nói là nói hết.

Tần phu nhân nghe xong đôi lông mày đen nhíu lại, nhìn Lý Kỳ, hai đầu lông mày lộ ra lo âu.

Sau khi ăn sáng xong, Lý Kỳ cùng với Tửu Quỷ ra khỏi cửa, hắn sở dĩ không mang theo Mã Kiều, cũng bởi vì Hàng Châu có nhiều người quen biết cũ, mà bọn họ đều biết Mã Kiều, dù sao Mã Kiều cũng là người đàn ông vô cùng thu hút, khó có người có thể bỏ qua sự hiện hữu của hắn, tương đối mà nói, Tửu Quỷ sẽ khiêm tốn hơn.

Lý Kỳ đầu tiên là đi tới địa điểm đã hẹn trước với Âu Dương Triệt, sau đó cùng Âu Dương Triệt đi tới một nơi rất hẻo lánh bên cạnh Tây Hồ, ở trong này có một ngôi nhà toàn bộ làm bằng trúc nổi trên mặt nước, mà Lý Thanh Chiếu bị nhốt trong đó.

Đầu tiên đợi sau khi Âu Dương Triệt đuổi toàn bộ thị vệ bốn phía đi, Lý Kỳ với từ trên xe ngựa xuống, đánh giá môi trường xung quanh, trong lòng thoáng yên tâm không ít, nơi này quả thật không tệ, nói với Âu Dương Triệt: - Đa tạ.

- Không dám, không dám. Âu Dương Triệt đưa tay ra, nói:

- Lý nương tử đang ở bên trong, Xu Mật Sứ mời.

Lý Kỳ gật đầu, để tửu quỷ chờ ở bên ngoài, sau đó một mình vào thủy tạ, đứng trước cửa phòng, nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa.

Bên trong rất nhanh truyền tới giọng nói của Lý Thanh Chiếu: - Vào đi.

Lý Kỳ đẩy cửa vào, thấy Lý Thanh Chiếu đang ngổi trước bàn, cầm bút viết gì đó, đầu cũng không ngẩng lên, tay không ngừng lại, hỏi: - Có chuyện gì không?

Nhưng một lúc lâu cũng không nghe thấy động tĩnh gì, Lý Thanh Chiếu lúc này mới ngẩng đầu lên, thấy Lý Kỳ đứng trước mặt, không khỏi sợ tới mức co rúm người lại, mở to hai mắt, dường như không thể tin vào hai mắt mình.

Lý Kỳ thấy dung nhan Lý Thanh Chiếu tiều tụy, khóe miệng mỉm cười chua xót: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, đã lâu không gặp.

Lý Thanh Chiếu lúc này mới chắc chắn mình không nhìn lầm, vội vàng đứng lên, nói: - Ngươi --- ngươi sao lại tới đây? Nói xong nàng lại nhướn mày, nói: - Ta biết rồi, nhất định là Âu Dương tri phủ sai người báo cho người. Ôi, ngươi thật sự không nên tới, ngươi hiện giờ thân là Xu Mật Sứ, chưởng quản binh mã thiên hạ, sao có thể tùy ý như vậy, mau trở về đi, trong triều còn rất nhiều việc lớn chờ ngươi xử lý.

Lý Kỳ tuyệt đối không ngờ, vừa nhìn thấy Lý Thanh Chiếu, liền vô duyên vô cớ bị nàng dạy dỗ, bất đắc dĩ nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ hiểu lầm rồi, là Hoàng thượng lệnh cho ta đến ---.

- Hoàng thượng?

Lý Thanh Chiếu lắc đầu nói: - Ta đây không tin, Hoàng thượng sao có thể vì một dân phụ là ta mà phái Xu Mật Sứ đến.

- Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ để ta nói hết đã. Lý Kỳ liếc mắt, nói: - Ta muốn nói, mục đích chuyến đi lần này của ta là vì quốc gia đại sự, thực sự không phải vì tỷ.

Lý Thanh Chiếu sửng sốt, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng, lúng túng nói: - Vậy sao?

- Bằng không mặc dù ta muốn đến, Hoàng thượng cũng không cho ta đi, ta cũng biết làm như vậy là chuyện không có trách nhiệm. Lý Kỳ nhún nhún vai, nói: - Tuy nhiên may mắn ta tới đây. Nếu không ta không biết tỷ đã xảy ra chuyện lớn như vậy.

Hắn giấu Âu Dương Triệt viết thư thông báo nguyên nhân của hắn, chính là không muốn Lý Thanh Chiếu nghĩ nhiều. Lại nói: - Chẳng lẽ không mời ta ngồi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc