BẮC TỐNG PHONG LƯU

Vừa mới dứt lời, y đột nhiên như thoáng chút suy nghĩ liếc mắt nhìn Lý Kỳ, trong lòng rùng mình, chớ không phải là đây hết thảy đều là đại nhân âm thầm thao túng đấy chứ, không sai, nhất định là như vậy đấy, khó trách vài ngày trước hắn biểu hiện bình tĩnh như thế, hóa ra là sớm bắt được điểm yếu của Vương Phủ rồi, nhưng, đến tột cùng là cái gì phát sinh có thể khiến Hoàng thượng trong một đêm thái độ đối với Vương Phủ cải biến nghiêng trời lệch đất như vậy?

Cho dù y nghĩ bể đầu cũng nghĩ không ra nguyên nhân, ý sợ hãi trong lòng đối với Lý Kỳ là càng thêm đặc hơn rồi.

Lý Kỳ liếc mắt một cái liền nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tần Cối, trong lòng biết cũng giấu diếm không được, nói: - Bất kể nói thế nào, đây đối với chúng ta mà nói cũng không tính chuyện xấu, nhưng, chúng ta còn phải chú ý cẩn thận, đừng để cho người khác có cơ hội thừa nước đục thả câu.

- Vâng. Tần Cối ghi nhớ đại nhân dạy bảo.

Tần Cối thở dài trong lòng một hơi, Thương Vụ Cục của bọn họ là một cơ quan mới, như doanh trại quân đội làm bằng sắt, chỉ cần Lý Kỳ không ngã, người khác sao có thể có cơ hội thừa cơ sao chứ. Nhưng mà, hôm nay thái độ hoàng thượng chuyển biến, cùng với sự bình tĩnh Lý Kỳ biểu hiện ra ngoài, khiến đủ loại áp lực trước đó vài ngày không còn sót lại chút gì, nhất thời cảm thấy thân mình nhẹ nhàng hơn, nhưng y sao có thể thoả mãn với điều này, khát vọng trong lòng y khiến y bức thiết muốn biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, nói: - Như vậy đại nhân, chúng ta phải nên làm như thế nào?

Y mơ hồ còn nhớ rõ mấy ngày trước đây Lý Kỳ nói qua, nhất định phải tiêu diệt nỗi lo về sau, nếu không không thể dễ dàng động thủ, nếu việc này là Lý Kỳ gây nên, như vậy nói cách khác Lý Kỳ đã tìm được đường ra mới rồi, đây đối với y mà nói, cũng là càng trọng yếu.

Suy nghĩ của tên này đích thực là nhanh. Trong lòng Lý Kỳ không khỏi cảm thán một câu, nói: - Yên lặng theo dõi kỳ biến, chỉ hai chúng ta, ngươi cho rằng chúng ta có thể làm chút chuyện gì đâu này?

Tần Cối sửng sốt, thoáng gật đầu nói: - Hạ quan hiểu rõ. Trong lòng nghi ngờ thật nhiều, thầm nghĩ, nhưng không thể nào là Thái Du, chẳng lẽ là Tả tướng? Ừ, có khả năng này? Không đúng, không đúng, đại nhân cùng Tả tướng giao tình rất nông, đường ra tốt nhất tuyệt không phải là tả tướng, như vậy đến tột cùng là ai cơ chứ? Ai có quan hệ tốt với đại nhân, hơn nữa có năng lực thay thế được Vương Phủ cơ chứ?

Đáp án vụt nhảy ra, Thái Kinh!

Nghĩ thông suốt những điều này, Tần Cối đã hoàn toàn yên tâm, không thể phủ nhận chính là, y và Thái Kinh là không hề giao tình, nhưng y hiện giờ cùng Lý Kỳ đang ngồi trên cùng một con thuyền, Lý Kỳ tốt, y tự nhiên tốt theo, mà quan hệ của Thái Kinh và Lý Kỳ, đó là không gì phá nổi, đây đối với y không thể nghi ngờ cũng là có lợi nhất đấy.

Lý Kỳ hơi hơi liếc mắt nhìn Tần Cối, không khỏi than khổ một tiếng, người này thật sự là rất biến thái, thật là làm cho người vừa yêu vừa hận, nếu đắn đo không tốt, tương lai tất thành họa lớn. Cùng lúc đó, trong lòng của hắn cũng quyết định, nếu sau này Tần Cối hơi có gió thổi cỏ lay, tất nhiên không thể lưu người này.

Nhưng mà, Tần Cối đang vạch kế hoạch về sau thay Lý Kỳ, tuyệt đối không ngờ rằng, điều trong lòng Lý Kỳ đang nghĩ là sau này áp chế y như thế nào, cho dù lại cho y một lần cơ hội, y cũng quyết không đoán được Lý Kỳ sẽ kiêng kị đối với một tiểu quan ngũ phẩm như y như vậy.

Tần Cối chiếm được điều y muốn, lại cùng Lý Kỳ nói rõ chi tiết tình huống hôm nay vào triều một phen rồi rời đi. Hiện giờ Thương Vụ Cục trên căn bản là y đang xử lý, y là người thông minh, biết hiện giờ y còn chưa đủ tư cách xen vào chuyện giữa Lý Kỳ và Thái Kinh bọn họ, duy nhất y có thể làm, chính là phải cụ thể, đem sự tình làm tốt, hiển lộ hết tài năng của mình, nắm chặt cơ hội không dễ có được này, chỉ có như vậy, y mới có cơ hội trổ hết tài năng.

Tần Cối mới vừa đi một hồi, Tần phu nhân liền đi ra, mặt sắc mặt ngưng trọng nhìn Lý Kỳ.

Phu nhân này hiện tại như thế nào lại cứ thích nghe trộm người ta nói vậy. Lý Kỳ phủi miệng, nói: - Phu nhân, ngươi nhìn ta như vậy làm chi? Trên mặt ta lại không có mọc hoa.

Tần phu nhân không nói một lời, chính là cứ nhìn Lý Kỳ như vậy.

Lý Kỳ vừa trợn trắng mắt nói: - Phu nhân, trong triều mỗi ngày đều có đại sự phát sinh, ngươi không thể tính toàn bộ lên trên đầu ta nha, ta vừa rồi còn đang chơi cờ với ngươi đó.

Vừa dứt lời, bên ngoài lại có người nói:

- Chủ tịch Hội đồng quản trị, Thái sư đến đây.

Chết tiệt, giờ thì thật sự là nói không rõ ràng được rồi. Lý Kỳ ảo não vỗ trán, thầm nghĩ, xem ra ta làm còn chưa đủ bí mật nha, như thế nào bọn họ đều trước tiên nghĩ đến ta nha.

Tần phu nhân có vẻ càng thêm sầu lo, khẽ nhăn mày ngài, xoay người trở lại đi vào bên trong.

Rất nhanh, Thái Kinh đã được mời tiến vào, chỉ thấy trên trán lão sáng rọi, lại có vẻ vô cùng vội vàng.

Lý Kỳ đứng dậy chắp tay đón chào nói: - Thái sư đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa, mau mau mời ngồi.

Thái Kinh ngồi xuống xong, nói ngay vào điểm chính: - Ngươi hôm nay có vào triều không?

- Không có.

- Vậy việc trong triều hôm nay, ngươi có nghe nói chưa?

- Ách....

- Lão phu vừa mới nhìn thấy Tần Học chính từ nơi này rời khỏi.

- Nghe nói rồi.

Thái Kinh mắt lé nhìn hắn một cái, giống như đang nói, tiểu tử ngươi còn muốn giả bộ nai tơ với lão phu? Nói: - Lão phu nghĩ chắc chắn ngươi biết nguyên do trong đó.

Lý Kỳ nói: - Không dối gạt Thái sư, ta vừa rồi cũng đang tự hỏi.

- Thật sao?

- Thật so với vàng còn thật hơn.

Thái Kinh vuốt vuốt chòm râu, lại liếc mắt nhìn Lý Kỳ một cái, nói: - Vậy thì kì quái, hôm qua vẫn chưa phát sinh chuyện gì, chỉ có điều Vương Phủ ở quý phủ mình bày một hồi yến hội rất bình thường, vì sao hôm nay thái độ của Hoàng thượng đối với y lại phát sinh thay đổi lớn như vậy, trong đó nhất định xảy ra chuyện gì? Hơn nữa, hôm qua tham gia yến hội gần như đều là người của Vương Phủ, ngoại trừ Hoàng thượng bên ngoài, ngươi và Sĩ Mỹ không phải là người của y rồi, không nói đến thái độ Hoàng thượng hôm nay chuyển biến, mà ngay cả Sĩ Mỹ hôm nay cũng vô cùng khác thường a.

Năng lực suy luận của lão cáo già này khi nào thì trở nên mạnh như vậy rồi, tuy nhiên cũng phải đem việc này nói cho lão biết thôi, để lão đắn đo cho đúng mực. Lý Kỳ gãi đầu nói: - Ta đây thực không rõ ràng lắm, nhớ rõ hôm qua ở Vương phủ giống như vẫn chưa phát sinh chuyện gì đặc biệt, ta ngay cả yến hội đều không có tham gia, vẫn luôn ở trong phòng bếp, làm xong liền trở về. Chỉ là lúc vừa mới đi, thấy Vương nha nội gần đây tìm được một con thần khuyển.

- Thần khuyển? Việc này lão phu cũng nghe nói, nhưng con chó kia đến tột cùng có chỗ nào thần kỳ?

Lý Kỳ tinh thần phóng đại, thao thao bất tuyệt nói: - Thái sư ông khoan hãy nói, con thần khuyển thật là có chỗ đặc biệt đó, thông nhân tính, biết đá bóng, còn có thể bằng vị tìm vật, đúng đúng đúng, nói tới cái khả năng bằng vị tìm vật kia, thật đúng là quá thần kỳ, con thần khuyển lại vẫn phát hiện bên mép cửa hông cửa Vương phủ có một gốc cây Ngọc Chi, Hoàng thượng vì thế còn ban tên cho con thần khuyển kia, kêu là Ngọc Tường Thụy.

- Trên mép cửa lại có một cây Ngọc Chi mọc ra?

Thái Kinh nhướn mày, nói: - Vậy đây cũng là chuyện tốt nha.

- Chẳng phải hay sao.

- Vậy lại đã xảy ra những chuyện khác sao?

- Hẳn là đã không có đi.

Thái Kinh trầm ngâm một lát, nói: - Lúc ấy các ngươi phát hiện Ngọc Chi, có người nào ở đó?

Lý Kỳ nói: - Chỉ có Hoàng thượng, phụ tử Vương Phủ, ta, còn có Tả tướng.

Thái Kinh híp híp mắt, thầm nghĩ, đại hỷ sự như thế, vì sao hôm nay không người nói lên, lấy cách làm người của Vương Phủ, hôm qua nhất định y sẽ ở trên yến hội tuyên dương bốn phía mới phải, vấn đề nhất định là xảy ra ở trong này, nhưng phát hiện Ngọc Chi là chuyện tốt, Hoàng thượng còn ban tên cho con thần khuyển kia, một khi đã như vậy, hẳn cũng không phải hai vật này đưa tới, trừ đó ra còn có cái gì đâu này?

Nghĩ đến đây, Thái Kinh bỗng nhiên hai mắt trợn mắt, nói: - Cánh cửa kia!

Đây thật đúng là người này so với người khác còn tinh hơn nha! Lý Kỳ hơi có vẻ chột dạ nói: - Cửa gì?

Thái Kinh hỏi: - Cái cửa đó như thế nào? Bên trong lại có cái gì?

Lý Kỳ ngẫm nghĩ một chút, nói: - Chỉ là một cửa gỗ nhỏ, về phần bên trong có mấy thứ gì đó, ta cũng không có nhìn kỹ, giống như giống như cũng là một cái viện khác đi, nhưng là vô cùng lớn, liếc mắt một cái đều nhìn không thấy bờ, còn không ít loại cây cối.

- Cửa gỗ nhỏ? Biệt viện? Thái Kinh nhỏ giọng niệm một câu, nói: - Kỳ quái, Vương phủ lão phu không biết đã đi bao nhiêu lần rồi, chưa bao giờ thấy qua biệt viện ngươi nói kia, cung chưa từng thây cái cửa gỗ nhỏ mà ngươi nói.

- Ta đây cũng không rõ ràng lắm, nhưng những gì ta nói đều là thật.

Thái Kinh liếc mắt nhìn Lý Kỳ một cái, thấy cũng không giống như la noi dối, cau mày rơi vào trầm tư, qua một lúc lâu, lão bỗng nhiên nói:

- Cửa đó xoay theo hướng nào?

- Ừ --- hình như hướng tây bắc.

- Hướng tây bắc hướng?

Bình luận

Truyện đang đọc