- Phó soái, việc lớn không tốt rồi, khoang thuyền phía dưới đột nhiên hiện ra rất nhiều thích khách, các huynh đệ sắp..
Một cấm quân vội vàng hấp tấp chạy xuống dưới khoang thuyền, thở hổn hển nói với Tất Trạm.
- Thích khách?
Tất Trạm có chút sững sờ, đây chính là thuyền rồng của Hoàng đế, làm sao có thể sẽ có thích khách ẩn ở dưới, này --- chuyện này y không thể nào tin nổi, vội vàng mang binh đi tới tìm tòi đến tột cùng.
Phanh!
Tất Trạm mới vừa tới một chỗ góc cua, chỉ thấy một gã hộ vệ bay ra, đụng thật mạnh vào trên hàng rào.
Còn chưa tỉnh ngộ lại, lại thấy một đám người chèo thuyền xuất hiện.
Bá bá bá!
Song phương đều rút ra vũ khí, binh nhung tương hướng.
- Các ngươi là ai?
Tất Trạm quá sợ hãi.
- Tiểu Tất, sao ngay cả ta cũng không nhận ra rồi.
Chỉ thấy một đại thúc trung niên khiêng một cây cự kiếm cười ha hả nói.
- Tửu Quỷ.
Tất Trạm khiếp sợ nhìn người này.
- Tửu Quỷ, Tửu Quỷ.
Mã Kiều nhìn thấy Tửu Quỷ đột nhiên nhảy lên.
Tửu Quỷ nhếch môi ha ha nói: - Tiểu Kiều, Mỹ Mỹ, có vi sư ở đây, các con chớ sợ.
Lời này vừa ra, thật ra cũng nhắc nhở quân Kim, soạt soạt, hai cây đại đao lập tức gác ở trên cổ Lỗ Mỹ Mỹ.
Mã Kiều hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là quỳ rạp trên mặt đất, vội vàng nói: - Hai vị hảo hán, thủ hạ lưu tình, thủ hạ lưu tình.
Tất Trạm nói: - Tửu Quỷ, có phải ngươi muốn Lỗ Mỹ Mỹ có việc, mau mau bó tay chịu trói.
Mã Kiều vội vàng nói: - Tửu Quỷ, mau bỏ vũ khí xuống, mau bỏ vũ khí xuống.
Tiểu tử này thật đúng là ngu xuẩn đáng yêu trước sau như một. Tửu Quỷ nói: - Tiểu Kiều, con ngốc à, nếu bỏ vũ khí xuống, chúng ta không phải thành thịt trên thớt gỗ ấy ư, vũ khí này không được thả, không được thả.
Mã Kiều vội la lên: - Có Xu Mật Sứ ở trong này, ông tới đây xem náo nhiệt cái gì. Nếu để bọn họ làm thương tổn Mỹ Mỹ, ta không tha cho ông.
Tửu Quỷ ha ha nói: - Chính là Xu Mật Sứ bảp chúng ta làm như vậy đấy.
- Không tốt!
Tất Trạm đột nhiên hai mắt trợn trắng, hướng tới phó tướng bên cạnh nói: - Các ngươi đợi ở đây, ta vào xem trước.
- Vâng.
Tất Trạm vội vã đi vào trong khoang thuyền, ngay cả thông báo cũng đều giảm đi, nhưng cảnh tượng bên trong so với bên ngoài còn muốn khủng bố gấp một vạn lần, chỉ thấy Tần Cối phía sau Triệu Giai đang cầm một con dao găm chọc vào phía sau lưng của Triệu Giai, bên cạnh bốn gã hộ vệ tuy rằng đều rút vũ khí ra, bao bọc vây quanh Tần Cối, Lý Kỳ, nhưng một cử động cũng không dám. Hoàng thượng còn đang trong tay bọn họ a, bọn họ tuy rằng đều là nhất đẳng cao thủ, mà Tần Cối chỉ là một kẻ thư sinh, nhưng vấn đề là Tần Cối lại đứng ở phía sau Triệu Giai, hơn nữa bọn họ cũng thật không ngờ Tần Cối đột nhiên sẽ rút ra một con dao găm, Tất Trạm chỉ vào Tần Cối hoảng sợ nói: - Tần Thiếu Tể, ngươi muốn làm gì, mau thả Hoàng thượng ra.
Tình huống liên tiếp đột phát này khiến trong một tấc vuông đều đại loạn.
Tần Cối cười nói: - Nếu ta thả Hoàng thượng, vậy ai buông tha ta?
- Làm càn.
Triệu Giai giận dữ hét: - Tần Cối. Ngươi muốn tạo phản sao?
Tần Cối nói: - Cho dù cho vi thần mượn mười lá gan, vi thần cũng không dám tạo phản, vi thần cũng không có bản lĩnh này, vi thần chỉ muốn mạng sống.
Lý Kỳ cười nói: - Tất Trạm. Ngươi đừng sợ, đi ra ngoài trước, nơi này không phải chỗ ngươi nên ở lại.
Giờ còn có thể đi, Tất Trạm vội vàng rút ra đại đao.
Tần Cối cười nói: - Tất Trạm. Ngươi cho rằng là mệnh ti tiện của ta cùng Xu Mật Sứ quý giá, hay là long thể hoàng thượng quý giá?
Tất Trạm chỉ vào Tần Cối nói: - Nghịch tặc lớn mật, mau thả Hoàng thượng. Nếu không ta không tha cho ngươi. Lúc này y rốt cuộc hiểu được Tửu Quỷ bọn họ làm như thế nào lẫn lộn vào đám người chèo thuyền để lên được thuyền rồi, khẳng định chính là Tần Cối an bài, cũng chỉ có y có năng lực như thế.
Giờ con mẹ nó là đang đóng phim à. Lý Kỳ đảo cặp mắt trắng dã, nói với Triệu Giai: - Hoàng thượng, chẳng lẽ ngươikhông tính nói hai câu à.
Triệu Giai híp mắt, lửa giận bắn ra bốn phía, nghiến răng nghiến lợi nói: - Tốt, tốt lắm, các ngươi những tên phản thần tặc tử. Nói xong, y vung tay lên, nói: - Toàn bộ lui ra cho trẫm.
Tất Trạm nói: - Hoàng thượng ---.
Triệu Giai quát: - Ngươi cho rằng ngươi đứng ở chỗ này là có thể cứu trẫm ấy ư, lui ra.
- Tuân mệnh.
Tất Trạm liền ôm quyền, lại hướng tới Lý Kỳ và Tần Cối nói: - Các ngươi dám đả thương Hoàng thượng mảy may, ta cam đoan các ngươi toàn bộ phải chết ở chỗ này.
Lý Kỳ ha hả nói: - Tất Trạm, ngươi cho là ta sẽ sợ uy hiếp của ngươi ấy ư, ngoan á..., nhanh đi ra ngoài đi, ta đã sớm nói nơi này không phải là chỗ các ngươi nên ở, ồ, thuận tiện dặn dò mấy người ở phía ngoài, ngàn vạn lần không nên thương tổn người của ta. Ai, Tiểu Tần, ngươi chú ý một chút, đừng có run rẩy như thế, chớ làm hoàng thượng bị thương.
Không có biện pháp nha, hoàng đế bây giờ còn trong tay bọn họ, Tất Trạm cũng chỉ có thể dùng ánh mắt uy hiếp Lý Kỳ một chút, sau đó mang theo bốn gã đại nội cao thủ kia chậm rãi thối lui ra khỏi khoang thuyền.
Sau khi bọn họ rời khỏi, Triệu Giai lập tức nói: - Tần Cối, không thể tưởng được ngươi cũng phản bội trẫm, uổng cho trẫm tín nhiệm ngươi như vậy.
Tần Cối vừa nghe vậy, khóe miệng khẽ nhăn một cái, híp mắt mang theo một cỗ hận ý nói: - Đúng vậy a, vi thần vô cùng cảm kích Hoàng thượng tín nhiệm vi thần như vậy, ở bên người vi thần sắp xếp nhiều cơ sở ngầm, giám thị nhất cử nhất động của vi thần như vậy, càng thêm khiến vi thần kinh ngạc là, ngay cả Hồ Nghĩa mà vi thần tín nhiệm nhất, không ngờ cũng là Hoàng thượng phái tới giám thị ta đấy, phần tín nhiệm này, vi thần thật sự là chịu không nổi a!
Triệu Giai nhíu mày một cái, nói: - Lời này của ngươi là có ý gì?
Tần Cối trong mắt hiện lên một chút sắc mặt giận dữ, nói: - Hoàng thượng, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn muốn giấu diếm sao, vào một tháng trước, Tần Cối ta đối với hoàng thượng là trung tâm như một, tận tâm tận lực trợ giúp Hoàng thượng quản lý quốc nội triều chính, mãi đến --- mãi đến khi ta bắt lại Kinh Tế Sử, chính là cái buổi tối kia, hừ, Hoàng thượng không nghĩ tới sao, Kinh Tế Sử đã đem mọi chuyện cần thiết đều nói cho vi thần.
- Kinh Tế Sử?
Triệu Giai sắc mặt cả kinh, đột nhiên nói với Lý Kỳ: - Chẳng lẽ đây là ngươi cố ý an bài hay sao?
Lý Kỳ cười nói: - Câu cửa miệng nói, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.
Triệu Giai cau mày, lại hướng Tần Cối nói: - Tần Cối, ngươi thật sự là hồ đồ nha, lời nói của đám phản thần tặc tử bọn chúng, sao có thể dễ tin?
- Vâng, vi thần lúc ấy cũng không tin, cho nên vi thần đã đi điều tra, nhưng, sau khi biết được chân tướng, vi thần thà rằng chẳng hay biết gì, vì chân tướng thật sự là quá đáng sợ, vi thần đến nay vẫn không thể tin được, cứ như vậy tùy tiện tra, đều có thể tra được ba thân tín bên cạnh đều là người của hoàng thượng, ngay cả Hồ Nghĩa cũng bị Hoàng thượng mua chuộc, Hoàng thượng đối với nhất cử nhất động, mỗi tiếng nói cử động của vi thần đều rõ như lòng bàn tay, điều này thật sự là quá đáng sợ. Thực không dám dấu diếm, vi thần lúc ấy sợ tới mức một đêm đều không ngủ, cũng không biết nên tín nhiệm ai, cũng không dám tin tưởng bất cứ kẻ nào, thậm chí ngay cả Hoàng thượng, đây là sự tín nhiệm của Hoàng thượng ngươi đối với thần tử sao? Tần Cối nói đến phần sau ánh mắt trợn tới cực hạn.