BẮC TỐNG PHONG LƯU

- Ván bài năm vạn quan? Vẻ mặt Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Tần Cối, hoang mang nói:

- Có nghĩa là gì?

Tần Cối giải thích nói:

- Bẩm đại nhân, đặc phái viên của hai nước Đại Thực, Byzantine bao cả con thuyền đánh bạc của Hồng Vạn đổ phường, mời đặc phái viên của các quốc gia khác đêm mai xuống thuyền đánh bạc một lần, nhưng điều kiện tiên quyết là phải xuất ra năm vạn quan tiền, mặt khác, bọn họ còn đánh tiếng, bất kể là ai, chỉ cần xuất ra năm vạn quan, đều có thể lên thuyền tham gia.

Cái này không phải là thổ hào à? Lý Kỳ cười nói:

- Có phần thú vị. Nhưng, tại sao họ lại làm vậy?Tần Cối hơi lưỡng lự, cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Chẳng lẽ trong đó có chuyện mờ ám gì? Lý Kỳ nhướng mày kiếm, nói:

- Chẳng lẽ ngươi cũng không biết?

Tần Cối không chắc chắn lắm nói:

- Thật ra cũng không có bằng chứng xác thực, tất cả đều chỉ là hạ quan suy đoán thôi.

- Suy đoán của ngươi, tám chín phần là sự thật, mau nói đi, đừng có giấu. Lý Kỳ phất tay, có vẻ không còn kiên nhẫn nói. Nghĩ thầm rằng, nếu ngươi không muốn nói, thì vừa rồi trực tiếp nói không biết là được rồi, thật là đã làm kỹ nữ còn muốn bàn thờ trinh tiết, lão tử mệt nhất là khoản này.Mà không biết rằng bản thân hắn thích nhất là chơi trò này.

Tần Cối dường như vẫn còn lo lắng, nói:

- Vậy --- vậy hạ quan trực tiếp nói vậy.

Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:

- Tiểu Tần, ngươi biến thành đàn bà từ khi nào vậy, lề mà lề mề.

Tần Cối đã sớm quen với cách ăn nói này của Lý Kỳ, thành thật nói:

- Chuyện này có lẽ nguyên nhân do đại nhân.

- Bởi vì ta?

Đáp án này khiến Lý Kỳ có phần ngạc nhiên.Tần Cối gật đầu nói:

- Đại nhân mấy ngày trước liên tục gặp gỡ đặc phái viên Cao Ly, Đại Lý, nhưng lại không quan tâm đến đặc phái viên bên Tây Vực. Có lẽ bởi vậy nên chọc giận bọn họ, cho nên bọn họ mới mở ván bài này, muốn một chút sức lực.

Lý Kỳ nghe xong nhướn mày, nói:

- Chuyện này cũng có thể chọc giận bọn chúng? Mẹ kiếp! Bọn chúng không lẽ đều là trẻ con sao?

Tần Cối nói:

- Đại nhân có lẽ không biết, đặc phái viên bên Tây Vực ai cũng cực kì ngạo mạn, đại nhân làm như vậy, lại không giải thích với bọn họ, sẽ khiến bọn họ cảm thấy đang bị đại nhân khinh thường, mà đại nhân lại đặt họ sau Cao Ly, Đại Lý, đây cũng là chuyện mà họ khó có thể tha thứ.Bọn chúng cách Đại Tống ta vạn dặm. Nước xa không cứu được lửa gần, ta đương nhiên nói về những thứ quan trọng nhất, lão tử làm quan xưa này đều xử lý công việc chứ không xử lý người, xem ra bọn chúng vẫn thiếu hiểu biết về ta. Lý Kỳ gật đầu, nói:

- Được rồi, cho dù là như vậy, vậy ngươi nói cho ta biết, khẩu khí bọn chúng khi mở ván bài này ra sao?

Tần Cối cau mày nói:

- Theo quan sát của hạ quan, hành động này của bọn họ không có gì hơn là thể hiện thực lực của mình ra bên ngoài, còn muốn nói với đại nhân rằng, ngài không coi trọng bọn họ, là tổn thất của ngài. Mặt khác, họ có thể nghĩ cách đưa đại nhân lên thuyền, mượn cớ này ---

Nói tới đây, y liền ngừng lại, ngụ ý, đơn giản chính là nói cho Lý Kỳ biế, ọn họmuốn làm cho ngươi nhục nhã một phen, ăn miếng trả miếng.

Lý Kỳ hừ nói:


- Ngây thơ! Không phải chỉ là năm vạn quan sao ---. Vừa mới nói, hắn ngừng lại một lúc, cau mày nói:

- Năm vạn quan cũng không ít nha.

Tần Cối gật đầu nói:

- Hiển nhiên là sau khi bọn họ thương lượng với nhau, mới định ra con số này, đặc phái viên của các quốc gia khác tuy có mang theo chút tiền, nhưng đều là tiền của quốc gia họ, dùng để mua hàng của Đại Tống ta, không thuộc về bọn họ. Năm vạn quan tuyệt đối không thể tính là một con số nhỏ, ai cũng không dám tham ô, mà Đại Thực và Byzantine lại khác, bọn họ gần như là quý tộc ở quốc gia họ, có tiền, lần này đến lại mang đủ tiền, căn bản không để ý đến chút tiền ấy.Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:

- Đại Tống ta phú hào tuy nhiều, có thể xuất ra năm vạn quan cũng có khối người, nhưng không phải ai cũng dễ dàng cầm năm vạn quan ngồi chiếu bạc.

Tần Cối nói:

- Các đặc phái viên nước khác không đi, cũng là trong dự liệu, nhưng dù sao việc này cũng xảy ra ở Đại Tống ta, nếu Đại Tống ta không có người ứng chiến, chẳng phải là nói cho người của các quốc gia khác, Đại Tống ta không bằng bọn họ sao. Chiêu này của bọn họ coi như là ác độc.

Đối với việc này, y không phải đã một lần nhắc nhở Lý Kỳ, nhưng Lý Kỳ lại ngoảnh mặt làm ngơ, tuyệt không để ý, đối với chuyện này trong lòng y vẫn còn có chút oán giận với Lý Kỳ.Lý Kỳ gật đầu nói:

- Đúng vậy, cho tới cuối cùng triều đình vẫn phải ra mặt, như vậy ---.

Tần Cối nói:

- Chỉ có đại nhân ra tay.

Lý Kỳ ngẫm nghĩ một lúc, lắc đầu nói:

- Cũng không nhất định, Hồng gia, Thái úy, Thái sư, Anh quốc công, Quảng Dương quận Vương đám người này đều có thực lực, bọn họ cũng là những người sĩ diện. Kỳ thật nếu bàn về sĩ diện, thì có ai vượt qua Đại Tống ta. Ha ha, ngươi quá xem thường họ rồi, bọn chúng làm như vậy, tuyệt đối không đơn giản chỉ là trả thù.

Trong thương nhân Byzantine, Đại Thực có không ít người Do Thái, người nào cũng đầu óc linh hoạt, khi Lý Kỳ đối mặt với bọn họ, trong lòng còn có chút khôngyên.

Tần Cối hiếu kỳ nói:

- Chẳng lẽ bọn họ còn có mục đích khác?

Lý Kỳ nói:

- Đây là một màn trình diễn.

Tần Cối khó hiểu nói:

- Một màn trình diễn?

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Thật ra buôn bán có thể chia thành hai giai đoạn.Ở giai đoạn mới bắt đầu buôn bán, ngươi nhất định phải hét to khiến càng nhiều người biết ngươi càng tốt,nếu như vắng vẻ vô danh, vậy thì chắc chắn xác định thất bại, nhưng, khi việc buôn bán của ngươi có được quy mô nhất định, thì đồng thời có người bắt đầu chú ý đến ngươi, lúc này phải khiêm tốn, cái này gọi là lẳng lặng làm giàu. Nhưng, khi ngươi có thực lực tương đối, lúc này người khác không dám khinh thường ngươi, ngươi phải bắt đầu tỏ ra thực lực mình hùng hậu, người khác sẽ càng e sợ ngươi, hơn nữa, ngươi có thể thu hút càng nhiều người hợp tác hơn nữa. Còn về giai đoạn cuối cùng, thì bất cứ việc gì không lòng ngươi cũng không được dậy lên một con sóng nào, có thể “đàm tiếu gian, cường lỗ hôi phi yên diệt” (trong lúc nói cười mà thuyền giặc tro bay khói tan)

Tần Cối hơi trầm ngâm, nói:

- Ý của đại nhân là, bọn họ đang mượn chuyện này để phô trương chính mình, muốn cũng Đại Tống ta hợp tác nhiều hơn? Trong lòng lại nghĩ, buôn bán như thế, làm quan không phải cảm giác thế nàychứ?

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Dân chúng đối với việc này có phản ứng gì?

- Hiện giờ mỗi người đều đang bàn luận việc này.

- Vậy thì bọn chúng thành công một nửa rồi, kế tiếp xem ai có thể giúp bọn chúng trình diễn xong.

Vào lúc này, Tần phu nhân đột nhiên đi vào, vẻ mặt hiếu kỳ nói: 

- Lý Kỳ, ngươi ở đây thì tốt rồi, lá thư mời này là có ý gì? Nói xong nàng liền đưa ra một tấm thư mời.Lý Kỳ sửng sốt, nhận lấy xem, lập tức cười gượng nói:

- Xem ra bọn chúng đúng là nhằm vào ta.

Hóa ra bức thư mời này là của đặc phái viên Đại Thực mời Tần phu nhân lên thuyền chơi bài. Bọn họ nếu có thể tìm được Tần phu nhân, thì không thể không biết, chủ nhân chân chính của Túy Tiên Cư là Lý Kỳ, nhưng trong thư mời một chữ cũng không đề cập tới Lý Kỳ, rõ ràng chính là cố ý.

Tần phu nhân cau mày nói:

- Nhằm vào ngươi đúng không? Thương nhân Đại Thực mới đến kinh thành mấy ngày. Ngươi đã chọc bọn họ.

Không xong! Quên mất nơi này còn có một nữ nhân sợ phiền toái nhất đang ở. Lý Kỳ vừa đảo mắt, vừa nói dối:- Phu nhân sao có thể nghĩ vậy, cũng không sợ nói cho ngươi biết, những thương nhân này nhiều lần muốn hối lộ ta, đều bị ta dùng lời lẽ nghiêm khắc từ chối, hiện giờ bọn họ cố ý thông qua đánh bạc để cố ý thua tiền. Thủ đoạn cực kì cao minh, làm người ta khó lòng phòng bị, may mắn là ta thông minh, liếc mắt một cái đã nhìn thấu quỷ kế của bọn họ, biết bọn họ còn bám riết không tha, kì thật là muốn mượn thư này để mời ta.

Tần Cối sau khi nghe xong, càng bội phục Lý Kỳ sát đất, lời nói dối này, y nghe còn tin là thật, rất hoàn hảo, chỉ có điều y đã từng thấy Lý kỳ vô số lần thu hối lộ trước mặt mình, thật sự rất khó tin Lý Kỳ sẽ có đạo đức tốt như vậy.

Tần phu nhân đối với những việc này từ trước đến nay không hỏi nhiều, cũng không nghi ngờ, gật đầu nói:

- Một khi đã như vậy, vậy thì ngươi đừng đi, để tránh nảy sinh nhiều khúcchiết.

Lý Kỳ lập tức cam đoan nói:

- Này còn phải ngươi nói sao, những chuyện phạm pháp này, ta đương nhiên không cho chúng chút xíu cơ hội nào.

Tần phu nhân thấy Lý Kỳ trả lời quyết đoán như vậy, cũng không nghi ngờ gì, thấy Tần Cối ở đấy, vì thế không nói nhiều nữa, một câu nói “xin lỗi không tiếp được” rồi đi.

Nàng chân trước vừa ra đi, Tần Cối liền lập tức hỏi:

- Đại nhân, ngươi thật sự sẽ không đi sao?

Đổ mồ hôi! Lão tử cũng không phải là thần bài, cái trò chơi này tám chín phần làdựa vào vận khí, là buôn bán không chắn chắn, lão tử bình thường không cảm thấy hứng thú. Lý Kỳ cười nói:

- Đương nhiên không đi, ta sẽ không để chúng thỏa ý nguyện. Hơn nữa, nắm trăm quan không phải là số lượng nhỏ, tình hình kinh tế của ta dạo này cũng đang căng thẳng, không đi, không đi. Đúng rồi, ngươi nói lâu như vậy, còn chưa nói phương pháp bọn chúng đánh cuộc.

- Àhạ quan nghe nói là xì tố.

Y vừa dứt lời, chợt nghe thấy ngoài cửa một tiếng hừ tức giận, nghe thấy một người nói:

- Đâu có thế được, đâu có thế được!

Lý Kỳ và Tần Cối không khỏi liếc nhìn nhau.Một lát sau, một đám người từ ngoài đi vào, cầm đầu đúng là ba người Triệu Hoàn, Cao Cầu, Bạch Thì Trung, phía sau còn có đám người Hồng Bát Kim, Cảnh Nam Trọng. Người nói vừa rồi đúng là Cao Cầu, có thể làm Cao Cầu tức giận thành thế này, trên đời này, Lý Kỳ gặp Cao Nha Nội cũng có thể chịu đựng thế này.

- Mấy con khỉ xơ cọ thật khinh người quá đáng.

Cao Cầu bất chấp Triệu Hoàn ở đây, vừa tiến đến ngồi vào chiếc ghế bên phải, vỗ bàn một cái tức giận nói. Triệu Hoàn cũng ngồi ở ghế bên trái, tuy nhiên, sắc mặt cũng không quá tốt.

Con khỉ xơ cọ? Cách gọi này mới mẻ nha. Lý Kỳ đã sớm đứng dậy nhường ghế, đứng một bên, cẩn thận hỏi:

- Thái úy, xảy ra chuyện gì vậy?Cao Cầu tức giận nhìn hắn một cái, nói:

- Việc này đều do ngươi gây nên, ngươi còn hỏi ta?

Chẳng lẽ cũng là chuyện sòng bạc? Lý Kỳ ra vẻ không biết:

- Do ta gây nên? Lời này của Thái úy có ý gì?

Tần Cối nghe xong thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, vừa mới nói xong, ngươi lại giả vờ ngây ngốc.

Bạch Thì Trung cau mày nói:

- Lý Kỳ, ngươi không biết, hay giả bộ không biết.

Lý Kỳ lắc đầu, vẻ mặt ngây thơ nói:

- Cha vợ, ta thật sự không biết.Cao Cầu nghi ngờ nhìn hắn một cái, ánh mắt đột nhiên hướng về phía bên cạnh, hai tròng mắt mở to, vung tay nói:

- Tần Cối, ngươi nói cho hắn biết đã xảy ra chuyện gì chưa?

Tần Cối a một tiếng, nhìn chung quanh một chút, mồ hôi đều chảy ra.

Rõ ràng là Cầu ca đang bẫy y mà, nếu như y nói có, không phải là vạch trần Lý Kỳ nói dối à.

Cao Cầu không vui ừ một tiếng.

Bên trái là lão Đại, bên phải là lão Đại của lão Đại, làm tiểu đệ thật khó! Tần Cối cho dù thông minh, nhưng đối mặt với chuyện này, y vẫn cảm thấy không biết làm sao, hơi trầm ngâm, sau đó nói:- Đại nhân, hạ quan nghĩ Thái úy muốn nói về chuyện sòng bạc của đặc phái viên Đại Thực.

Người này quả nhiên là thông minh. Trong lòng Lý Kỳ mừng thầm, ngoài miệng còn kinh ngạc nói:

- Là vậy sao? Thái úy, hóa ra là việc này à?

Hai người họ kẻ xướng người hoạ, Cao Cầu quả thật bó tay.

Triệu Hoàn thật ra không mấy để ý, trong mắt mang ý cười nhìn Lý Kỳ, nói:

- Nói như vậy, thì ngươi cũng biết việc này?

Lý Kỳ gật gật đầu nói:

- Có nghe qua.Triệu Hoàn nói:

- Vậy ngươi định ứng phó thế nào?

- Ứng phó?

Lý Kỳ mờ mịt nói:

- Ứng phó cái gì?

- Ngươi chẳng lẽ không định tham gia ván bài này?

Lý Kỳ thành thực nói:

- Ta không định tham gia! Mới vừa rồi ta và phu nhân nhà ta nói không đi rồi.

Triệu Hoàn kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ ngươi không đi?- Không đi!

- Tại sao?

Lý Kỳ dang hai tay ra, thẳng thắn nói:

- Ta không có nhiều tiền vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc