BẮC TỐNG PHONG LƯU

Bản lĩnh lừa người của Lý Kỳ có thể thấy là rất khá, Cao Cầu thật sự có chút động tâm rồi, nhưng ông ta cũng không phải người ngu xuẩn. Trong tình huống đó, ông ta chẳng khác gì là cầm tiền của triều đình, làm buôn bán của mình, đây là làm ăn mà không cần vốn, chỉ kiếm mà không bồi thường. Nhưng nếu làm theo những gì Lý Kỳ nói, những binh lính kia sẽ thành công nhân dưới tay ông ta, vậy ông ta phải chi tiền trả tiền lương, cứ thế, ông ta sẽ có thêm một khoản chi, cho nên ông ta không thể không suy xét cẩn thận.

Lý Kỳ liếc mắt một cái liền nhìn ra băn khoăn trong lòng Cao Cầu, nói: - Thái úy, hiện giờ thương nghiệp đang trong giai đoạn phục hồi, kỳ ngộ trong này trăm năm hiếm có, mở rộng quy mô sản xuất, xây dựng nhà xưởng, gia tăng sản lượng, số tiền kiếm được vượt xa hơn hiện tại nhiều, về lâu về dài, đây tuyệt đối là trăm lợi mà không có một hại, đến lúc đó nếu sản nghiệp của Thái úy trải rộng cả nước, vậy địa vị trong triều cũng sẽ càng thêm vững chắc.

Cao Cầu gật đầu, nói: - Nhưng việc này không phải ta tính, cũng không phải là ngươi tính, còn phải được Hoàng thượng đồng ý, phải biết giải trừ quân bị không phải là chuyện nhỏ a! Ta nên thuyết phục Hoàng thượng thế nào đây?

Lý Kỳ nói: - Tiền.

- Tiền.

- Không sai. Lý Kỳ gật đầu nói:

- Tuy rằng quân lương của Hạ quân trước nay đều ít đến đáng thương, nhưng nhiều người nha, ở cùng một chỗ thì số tiền phải chi ra không ít đâu. Nhưng mà, nếu bỏ đi Hạ quân, như vậy triều đình sẽ giảm bớt một số tiền chi ra, sau đó chi ra một khoản tiền trong số tiền tiết kiệm được này cho việc mở rộng quân đội, đến lúc đó binh lính giảm bớt, chi ra cũng giảm bớt, nhưng quân đội lại hoàn mỹ, đây chính là bỏ đi cặn bã, giữ lại tinh hoa, mà nhân lực bên ngoài tăng lên, thương nghiệp khôi phục cũng nhanh hơn, làm ít được nhiều, Hoàng thượng cớ sao lại không làm. Thật ra Đại Tống ta tuyển nạn dân tham gia quân ngũ, là hành động bất đắc dĩ, nếu có biện pháp giải quyết, Hoàng thượng nhất định sẽ đáp ứng.

Cao Cầu cân nhắc một phen, hỏi: - Vậy ngươi tính tăng cường quân bị bao nhiêu người?

- Bốn vạn.

Lý Kỳ dựng thẳng bốn ngón tay lên.

- Bốn vạn. Cao Cầu trầm ngâm một lát, gật đầu nói: - Số người này cũng thích hợp. Ta muốn suy nghĩ lại.

Lý Kỳ thấy Cao Cầu không trực tiếp đồng ý, không khỏi có chút thất vọng. Thật ra việc này hắn vốn muốn tự mình đi lừa Tống Huy Tông, nhưng phải biết rằng ở đó còn có một Xu Mật Sứ Thái Du, nếu hắn ra mặt, mặc kệ có lý hay không, Thái Du nhất định sẽ đứng ra phản đối, cho nên hắn chỉ có thể cầu Cao Cầu đi nói.

Lại qua ba ngày, Cao Cầu cân nhắc mấy lượt, cuối cùng lựa chọn tiếp thu đề nghị của Lý Kỳ, dù sao Đoạn Trù Trang của Chu gia quật khởi đã xảy ra trước mắt, thượng tấu góp lời với Tống Huy Tông, thỉnh cầu giải giáp quân đội, mở rộng Thượng Tứ Quân, lại nói lại một lượt lời của Lý Kỳ, ra sức lung lay.

Tống Huy Tông gần như không hề suy xét, liền đáp ứng, mà văn võ cả triều cũng đồng ý toàn bộ, nói một ngàn nói một vạn, đây đều do đồng tiền tác quái cả, dù sao triều đình hiện giờ cũng nghèo rớt mồng tơi. Tống Huy Tông lại là một Hoàng đế xa xỉ, ông ta đương nhiên không muốn lãng phí số tiền này cho nạn dân, mà Cao Cầu lại chắc chắn an bài tốt những người đó, ông ta sao lại cự tuyệt chứ.

Tuy rằng Tống Huy Tông đáp ứng rất nhanh, nhưng giải trừ quân bị cũng không phải là việc nhỏ, không phải nói giải là có thể giải ngay, còn phải bố trí chu đáo chặt chẽ, đặc biệt phải giải quyết công việc sau đó cho tốt. Chưởng quầy rảnh tay như Cao Cầu dĩ nhiên là giao nhiệm vụ này cho Lý Kỳ. Ai kêu chủ ý này là ngươi nói ra, Lý Kỳ vui vẻ nhận. Tuy rằng việc này là việc cấp bách, nhưng bởi vì sắp bước sang năm mới rồi, cho nên Lý Kỳ vẫn kéo dài kế hoạch giải trừ quân bị đến sang năm chấp hành.

Trong nháy mắt, ngày tết đã đến, từng nhà đều đã bắt đầu trù bị cho tết rồi, giăng đèn kết hoa, tiếng pháo không dứt bên tai, dân chúng đều đắm chìm trong không khí vui sướng, mua hàng tết là việc nhất định phải làm, phí chi tiêu cũng theo đó mà tăng lên nhiều, bất kể là bây giờ hay là đời sau, mấy ngày trước tết không thể nghi ngờ là ngày hội của các thương nhân.

Tần phủ.

Ngô Phúc Vinh và Lý Kỳ ngồi bên lò sưởi, tổng kết thu nhập của một năm nay, và thương lượng chuyện năm mới.

Năm nay đối với Túy Tiên Cư mà nói, không thể nghi ngờ là một năm bội thu, ngoại trừ trả lại khoản nợ cho đám người Thái Mẫn Đức, còn lại buôn bán lời mười vạn quan, phải biết rằng đấy là chưa bao gồm tiền rượu của bên Tây Hạ, bởi vì tiền rượu đã trực tiếp đổi thành ngựa, nhưng dù vậy, thu nhập năm mười vạn quan đã tạo ra một kỷ lục, đã trở thành tấm gương của tất cả thương nhân. Ngô Phúc Vinh tuy rằng đã sớm vượt qua niềm hưng phấn đó, nhưng đối mặt kim ngạch như thế, ông ta không khỏi vui mừng đến mấy đêm không ngủ được.

Lý Kỳ kiểm tra các khoản một lần, khép sổ sách lại, đột nhiên hỏi: - Đúng rồi, Ngô đại thúc, ký túc xá công nhân kia xây dựng thế nào rồi?

Ngô Phúc Vinh vội nói: - Ta cũng đang định thương lượng với cậu việc này, ký túc xá vốn đã xây xong, tháng trước, người của tập đoàn công ty cũng đã vào ở, nhưng, năm nay chúng ta lại tuyển thêm không ít người, cho nên căn bản không đủ phòng dùng.

- Vậy bọn họ đang ở đâu?

- Còn không phải là giống với trước kia sao, một ít ở nhà của thúc, một ít ở nhà của cậu, mọi người ở chung với nhau.

- Vậy thì không được, hiện giờ chúng ta có tiền, dĩ nhiên không thể bạc đãi bọn họ, bọn họ chính là căn cơ của Túy Tiên Cư chúng ta, như vậy đi, thúc sắp xếp đi, xây dựng một số ký túc xá.

- Ai. Lão hủ biết nên làm sao rồi.

Lúc này, bên ngoài có hai vị mỹ nữ đi tới, chính là Tần phu nhân và Quý Hồng Nô.

- Ngô thúc, đại ca.

Quý Hồng Nô lanh lợi lên tiếng chào hỏi hai người. Ngô Phúc Vinh cũng đứng dậy thi lễ với Tần phu nhân.

Tần phu nhân khẽ cười nói: - Ngô thúc, các ngươi đang nói gì vậy?

Ngô Phúc Vinh nói:

- Cũng không có gì, còn không phải là chuyện mừng năm mới sao.

Tần phu nhân nói: - Một năm này, một chuyện tiếp một chuyện, ngay cả thời gian để thở cũng không có, mọi người cũng bận đến không biết ngày đêm, thật không dễ dàng gì, ta cho rằng năm nay chúng ta kiếm được tiền, thì cho bọn họ thêm chút tiền thưởng đi.

Ngô Phúc Vinh gật đầu nói: - Lão cùng Lý sư phó cũng nghĩ như vậy.

- Đại ca, có chuyện thiếu chút nữa đã quên nói với huynh, nghĩa mẫu muốn hai người chúng ta đến Bạch phủ mừng năm mới đó. Quý Hồng Nô đột nhiên nói với Lý Kỳ.

Lý Kỳ vừa nghĩ tới mẹ vợ kia thì đau đầu, khoát tay một cái nói: - Muội đi đi, ta không đi.

- Vậy chẳng phải là huynh ở nhà một mình sao, ngày mai phu nhân chắc sẽ về nhà mẹ đẻ đó. Quý Hồng Nô dịu dàng nói: - Bằng không, muội cũng không đi, ở nhà cùng huynh.

Trong lòng Lý Kỳ rất cảm động, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, cười nói: - Không cần, hay là muội đi đi, bây giờ Thất nương đi Giang Nam, muội xem như tận hiếu giúp Thất nương đi.

Quý Hồng Nô thật ra cũng nghĩ như vậy, nhẹ nhàng gật đầu nói: - Muội nghe theo đại ca đấy.

Tần phu nhân nói: - Lý Kỳ, bằng không vậy đi, ngươi theo ta về nhà của ta mừng ăn mới đi.

- Hả?

Lý Kỳ trợn hai mắt, lập tức xoa tay, ngượng ngập nói: - Việc nàyviệc này không tốt lắm đâu.

- Có gì không tốt?

- Dễ khiến người ta hiểu lầm nha!

- Hiểu lầm? Tần phu nhân sửng sốt, lập tức phản ứng được, trong đầu người này sao luôn nghĩ những chuyện không đâu như vậy chứ, liếc trắng mắt nhìn Lý Kỳ, nói: - Coi như ta chưa nói gì cả.

Quý Hồng Nô vẫn không yên lòng, nói: - Nếu không thì để Phong tỷ tỷ đến.

Chuyện này có thể nha! Đến lúc đó không có phu nhân, cũng không có Hồng Nô, muốn biến chuyện gì đó thành sự thật cũng tiện hơn, chỉ không biết nữ nhân kia có mắc câu hay không. Lý Kỳ che giấu sắc mặt, lắc đầu nói: - Không cần, Hồng Nô, muội đừng lo lắng, Nguyên Đán năm nay ta bận rộn rất nhiều chuyện, cho dù các muội ở đây, ta cũng không thể rút bớt thời gian ở bên các muội được.

Tần phu nhân hiếu kỳ nói:

- Tất cả mọi người đều ăn tết, ngươi bận chuyện gì chứ?

Lý Kỳ cho Tần phu nhân một nụ cười mê chết người không đền mạng, cực kỳ vô sỉ phun ra hai chữ: - Bí mật.

Lúc này, Trần đại nương đột nhiên đi đến, nói: - Đại nhân, Tả tổng quản đến.

- Sao ông ta lại tới chứ?

Sắc mặt Lý Kỳ đột nhiên căng thẳng, vội nói: - Đại nương, người trước ổn định ông ta giúp ta. Hồng Nô, muội đi theo ta. Hắn nói xong liền kéo Quý Hồng Nô phóng thẳng vào trong phòng mình.

Ước chừng khoảng một chén trà, Trần đại nương dẫn Tả Bá Thanh đi vào trong phòng của Lý Kỳ.

- Ai da, ai da

Tả Bá Thanh vừa vào cửa chợt nghe thấy vài tiếng rên rỉ, đưa mắt nhìn, chỉ thấy Lý Kỳ nằm trên giường, trên trán đắp một chiếc khăn nóng, không khỏi sợ hãi, vội tiến lên phía trước nói: - Lý lão đệ! Lý lão đệ!

Lý Kỳ hơi mở mắt ra, yếu ớt nói: - Tả đại ca, sao huynh lại đến đây? Thật xin lỗi, lão đệ ta bị bệnh nhẹ, không thể đứng dậy đón chào, thứ tội, thứ tội.

Quý Hồng Nô ngồi ở đầu giường đứng lên, thi lễ với Tả Bá Thanh một cái, nhưng vẻ mặt vô cùng kỳ lạ.

Tả Bá Thanh bây giờ không hiểu ra sao, gật đầu với Quý Hồng Nô, lại nói với Lý Kỳ: - Lý lão đệ, đệ làm sao thế?

- Ôi, còn không phải là mệt ư. Mấy ngày này bận đến sứt đầu mẻ trán, hôm qua lại bị nhiễm phong hàn, sáng nay đã không xuống giường được rồi.

- Nghiêm trọng như vậy, có mời lang trung khám chưa?

- Khám rồi, lang trung nói phải tĩnh dưỡng mấy ngày, không thể đi lại khắp nơi.

- Hả? Tĩnh dưỡng mấy ngày? Sắc mặt Tả Bá Thanh có vẻ bối rối.

Lý Kỳ chậm rãi nói: - Tả đại ca, huynh tìm đệ có phải là có chuyện gì hay không?

Tả Bá Thanh hơi ngẩn ra, ngượng ngùng nói - Đúng là có chút việc, ba ngày sau là Nguyên Đán rồi, hiện giờ sứ tiết các nước cũng đã vào kinh, Ngự thiện phòng chúng ta cũng phải mau chóng chuẩn bị cho triều hội Nguyên Đán. Còn nhớ Thiên Sơn Mộ Tuyết năm trước của lão đệ làm bốn phương kinh sợ, cho nên năm nay Hoàng thượng lại muốn giao thượng yến triều hội Nguyên Đán cho đệ xử lý.

Tiểu tử! Biết ngay ngươi tới nhất định không có chuyện gì tốt mà, lão tử hiện tại nên nghỉ ngơi dưỡng sức, nào có thời gian làm những chuyện đó chứ. Lý Kỳ liên tục ho khan vài tiếng, "gian nan" chống người đứng dậy, Quý Hồng Nô vội vàng đỡ hắn, vẻ mặt vẻ ân cần. Hì, kỹ năng diễn xuất của cô gái này tăng lên khi nào vậy. Lý Kỳ âm thầm cười trộm vài tiếng, ngoài miệng lại nói: - À, vậy mời Tả đại ca chờ đệ một chút, đệ rửa mặt xong sẽ tiến cung với huynh.

- À? À? Không cần, không cần, đệ đã mắc bệnh rồi, vậy thì miễn đi, dù sao triều hội Nguyên Đán này năm nào cũng có, đồ ăn trên cơ bản đều cố định, không sao không sao. Tả Bá Thanh thấy hắn như sắp chết vậy, xuống giường cũng khó khăn, làm sao còn có thể nấu ăn chứ, vội ngăn lại hắn, nói: - Đệ an tâm tĩnh dưỡng đi, huynh về nói một tiếng với Hoàng thượng, tin rằng vấn đề không lớn đâu.

- Vậy làm phiền Tả đại ca.

- Không sao, vậyhuynh đây không quấy rầy đệ nghỉ ngơi, cáo từ trước.

- Hồng Nô, muội thay huynh tiễn Tả đại ca đi.

- Không cần, không cần, Hồng nương tử, cô vẫn nên ở lại chăm sóc đệ ấy đi. Lý lão đệ, đệ là rường cột của Đại Tống ta, nhất định phải chăm sóc sức khỏe thật tốt đó, lão ca cáo từ trước. Tả Bá Thanh phất tay, lại chắp tay với Lý Kỳ, sau đó quay lưng đi ra ngoài.

Một lúc sau, Lý Kỳ đột nhiên ngồi dậy, đưa mắt ra hiệu với Quý Hồng Nô một cái nói: - Hồng Nô, muội đi coi ông ta đã đi chưa?

Quý Hồng Nô lần đầu tiên làm chuyện này, không khỏi có chút hoảng hốt, bước nhỏ đến trước cửa sổ, lét lút liếc nhìn ra ngoài, sau đó nói: - Đại ca, Tả tổng quản đi rồi.

- Hô

Lý Kỳ thở dài một hơi, lẩm bẩm: - Thực sự xem lão tử như được làm bằng sắt rồi, đại sự cái rắm gì đều tới tìm ta, nếu lão tử không giả bệnh, vậy thì đúng là bệnh không dậy nổi mà.

Bình luận

Truyện đang đọc