BẮC TỐNG PHONG LƯU

Lễ mừng năm mới là ngày lễ truyền thống hạng nhất từ xưa của Trung Quốc, xâm nhập lòng người, bất kể là ở hậu thế, hay là đương đại, mỗi lúc này, mọi người đều về nhà đoàn tụ, hưởng thụ hạnh phúc gia đình, vui vẻ nghênh đón tân niên. Nhưng ở trên đời này không phải là người người đều có thể hưởng thụ truyền thống hạng nhất này, luôn luôn có một số người như vậy, phương thức bọn họ nghênh đón năm mới, chính là càng thêm cố gắng công tác.

Hiện giờ, gần như toàn bộ dân chúng Giang Nam đều là như thế.

Khi Đông kinh Biện Lương đang trong một biển vui sướng, thì Giang Nam vẫn hoàn toàn như trước đây, gió lạnh lạnh thấu xương, rất ít thấy có nhà giăng đèn kết hoa, nghênh đón tân niên, bởi vì bọn họ còn không có tư cách này. Một năm nay đối với bọn họ mà nói, có thể nói là vô cùng có ý nghĩa, thành công rồi, cái gì cũng có, thất bại rồi, bọn họ sẽ tiếp tục cuộc sống trong nước sôi lửa bỏng.

Cho nên, đó là nguyên nhân không ai lãng phí thời gian quý giá cho lễ mừng năm mới hàng năm đều có này, mỗi người bọn họ đều rất cố gắng còn sống, vì cuộc sống tốt hơn mà cố gắng.

Mặc dù đang ở trong cùng một quốc gia, nhưng dân chúng nam bắc Trường Giang lại trải qua cuộc sống hoàn toàn bất đồng, đây là vận mệnh.

Hàng Châu!

Bờ sông, chỉ thấy không ít công nhân đang mạo hiểm giữa gió lạnh ở bờ sông xây dựng cải tạo bến tàu, không ai oán giận, không ai buông thả, đoàn người làm đến khí thế ngất trời.

Trên bờ sông, một vị công tử trắng trẻo đang mặc một kiện áo bông màu trắng, chỉ huy những công nhân kia làm việc, thanh âm êm tai dễ nghe, dường như lộ ra một tia ma lực, làm cho người ta cảm thấy như xuân phong thổi qua mặt.

Một lát sau, chỉ thấy một vị nam tử đang mặc quan phục đã đi tới, đầu tiên y đứng ở đàng xa ngắm nhìn vị công tử kia, cười khổ lắc đầu, rồi sau đó tiến lên phía trước nói: - Thất Nương, muội cần gì phải làm như vậy chứ? Những ngày năm mới này, muội còn muốn đích thân tới đây giám sát.

Vị công tử này, đúng là Bạch Thiển Dạ đang nữ giả nam trang. Hơn nữa vị quan viên đến sau này, chính là Trịnh gia Nhị Lang, Trịnh Dật.

Bạch Thiển Dạ coi thân thể y mặc một thân quan phục, cười nói:

- Nhị ca, huynh chẳng phải cũng như vậy sao.

Trịnh Dật cười nói: - Ta là quan, hơn nữa ta là nam nhân, điều này bất đồng đấy.

Bạch Thiển Dạ cau mày nói: - Ý của huynh là, nữ nhân chúng ta không bằng nam nhân các huynh.

- Ai ôi!!!, ta cũng không nói như vậy. Trịnh Dật vội vàng phủ nhận nói.

Bạch Thiển Dạ cười khúc khích, lập tức ánh mắt hướng về hướng măt sông, nghiêm mặt nói: - Kỳ thật đừng nói bước sang năm mới rồi, khí trời cứ rét lạnh như vậy, ai muốn tới nơi này làm việc chứ, nhưng, đường sông này đối với khắp cả Giang Nam mà nói, là đặc biệt nặng nề, sang năm sẽ có rất nhiều thương nhân đi thuyền tới đây làm buôn bán, nếu ngay cả cái bến tàu cũng không có, vậy chẳng phải là quá không có thành ý rồi. Đại ca nói, muốn làm giàu, trước hết làm đường. Cho nên, trước khi những thương nhân kia đến, chúng ta nhất định phải đường cho tốt đã.

Trịnh Dật cười cười, nói: - Toàn bộ việc này thật đúng là vất vả cho muội rồi, nếu không có cẩm nang diệu kế của muội, dưới tình huống triều đình lại không đẩy xuống khoản tiền nào, căn bản không có khả năng xây dựng cải tạo nhiều bến tàu như vậy, ít nhất không có nhanh như vậy.

Bạch Thiển Dạ lập tức nói: - Nhị ca, huynh là quan, ta là dân, lời này chớ có nói nữa. Ta làm như vậy, chỉ là vì việc buôn bán của Túy Tiên Cư chúng ta, tin tưởng thương nhân khác cũng nghĩ như vậy đấy, thực sự không phải là làm việc vì giúp cho quan phủ các ngươi. Trước đó chúng ta ký kết khế ước, Túy Tiên Cư chúng ta bỏ tiền ra xây dựng cải tạo bến tàu, nhưng trước mắt bến tàu này hoàn toàn thuộc về Túy Tiên Cư chúng ta, mặc dù là thuyền quan phủ các ngươi muốn cập bến, đầu tiên vẫn phải trải qua chúng ta phê chuẩn, chúng ta cũng có quyền thu phí cập bến.

Trịnh Dật nghe vậy vẻ mặt buồn bực, nói: - Thất Nương, cần phải phân rõ ràng như vậy sao? Từ xưa đến nay, chỉ có triều đình thu phí dụng của thương nhân, nhưng đến trong tay muội, lại hoàn toàn trái ngược.

Bạch Thiển Dạ hì hì nói: - Không có cách nào, ai bảo các huynh không có tiền, lúc trước là huynh tới cầu ta, ta mới đáp ứng đấy. Chúng ta một quan một thương, phân rõ ràng chút thì tốt hơn, khỏi bị người ta nói Nhị ca huynh ăn hối lộ nhận hối lộ. Nhị ca huynh là Tri phủ một châu, cũng sẽ không lừa gạt một tiểu nữ tử như ta đây chứ?

Trịnh Dật trợn trắng mắt nói: - Muội nói lời này cũng không đỏ mặt, ngay cả việc ăn hối lộ nhận hối lộ cũng có thể lôi ra, nếu nữ tử trên đời đều giống như muội, vậy ngồi ở vị trí này của ta chỉ sợ sẽ là một tiểu nữ tử như trong miệng muội rồi.

Nói tới đây, y thở dài, nói: - Thôi, thôi, bây giờ thương nhân thật đúng là không dễ chọc nha. Tuy nhiên, ta đã nói trước, muội cũng đừng dạy hư những thương nhân khác.

Bạch Thiển Dạ hì hì nói:

- Việc này Nhị ca cứ yên tâm đi, thương nhân còn lại đối với Túy Tiên Cư mà nói, là địch cũng là bạn, Thất Nương để ý chỉ đến lợi ích của Túy Tiên Cư, còn lại cùng ta vô can. Tuy nhiên, điều Thất Nương có thể nghĩ đến, những thương nhân kia cũng có thể nghĩ đến, tỷ như Phỉ Thúy Hiên của Thái viên ngoại, lúc trước Lý đại ca cũng suýt nữa bại trong tay ông ta, may mắn sau đó có Phàn lão gia tử ra mặt tương trợ, đại ca cũng thường xuyên nói ông ta là một con cáo già không hơn không kém, lần này ông ta khẳng khái quyên ra một khoản tiền như vậy, nếu không thể thu hồi ích lợi gấp chục lần, chỉ sợ là rất khó, Nhị ca, sau này huynh sẽ bận rộn rồi.

- Điều này ta biết.

Trịnh Dật lại thở dài một tiếng, nói: - Lúc đáp ứng cùng thương nhân các ngươi hợp tác, ta cũng đã dự liệu đến sẽ xuất hiện tình huống như thế nào rồi, không có cách nào, ai kêu triều đình hiện giờ căn bản không có tiền chứ, chỉ có như vậy, mới có thể kiếm đủ tiền nhanh nhất, để chấn hưng Giang Nam. Nhưng, kể từ đó, địa vị thương nhân chắc chắn sẽ tiến cao thêm một bước, ôi, thế đạo thay đổi nha, trước kia là dân cầu quan, nhưng bây giờ là quan cầu dân, Trịnh Nhị Lang ta coi như là sinh không gặp thời nha.

Bạch Thiển Dạ cười khanh khách nói: - Chỉ sợ điều đó phải qua rất nhiều năm nữa cơ, kỳ thật hiện giờ chân chính có tiền, vẫn là một ít quan lại, giống như là Chu trang chủ đấy, cuối cùng vẫn phải hợp tác với phường tơ lụa của triều đình, và tất cả kinh tế vẫn là triều đình ở nắm trong tay, nếu không có như thế, triều đình có thể nào lại dễ dàng đáp ứng chứ.

- Điều này cũng đúng. Trịnh Dật gật gật đầu, cười nói: - Ta vốn cho là trên đời có thương nhân là khó đối phó nhất, Kinh Tế Sử tuyệt đối là việc nhân đức không nhường ai, nhưng trải qua lúc này đây về sau, ta phát hiện muội so với Kinh Tế Sử còn khó đối phó hơn, muốn chiếm được một tia tiện nghi từ trên người muội, là một chuyện rất khó khăn nha!

Bình luận

Truyện đang đọc