BẮC TỐNG PHONG LƯU

Phu nhân có chịu mặc thử không?

Quý Hồng Nô âm thầm nói một câu như vậy. Trong đầu bỗng nhiên toát ra một hình ảnh khiến cho nàng cũng phải đỏ mặt. Tranh thủ thời gian lắc đầu, vứt hình ảnh đó đi.

- Đại ca, đây là những thứ gì?

Quý Hồng Nô chỉ vào một trang giấy khác, hỏi. Chỉ thấy trên đó có vẽ một tấm vải bố, hai đầu có dây lưng.

Lý Kỳ lại lấy ra mất tờ giấy, đáp:

- Thứ này gọi là băng vệ sinh, là phát minh vĩ đại nhất của ta. Nếu thứ này được phổ cập ra ngoài, không biết sẽ tạo phúc cho bao nhiêu thiếu nữ. Còn đây là khăn quàng cổ, đây là nơ, đây là loại mũ mới mà ta mới phát minh. Muội dựa theo đó làm ra mấy hàng mẫu. Đúng rồi, muội có thể nhờ Nhuận Nhi hỗ trợ. Nàng ấy rất khéo tay, thứ gì cũng giỏi.

Quý Hồng Nô gật đầu. Hiện tại Trương Nhuận Nhi cũng ở Tần phủ. Hai nàng đều thuộc về trạch nữ, chủ đề trò chuyện cũng có rất nhiều. Chỉ vài ngày thôi, quan hệ đã thân như chị em, không có gì giấu nhau.

Tiếp theo, hắn lại nói một vài điều cần chú ý. Thực ra những thứ này chỉ là hắn vẽ lúc nhàm chán. Mục đích vốn không phải để kiếm tiền, mà may tự mặc. Dù sao đây cũng không phải là ngành sản xuất mà hắn am hiểm lắm. Hiện tại quỹ từ thiện được thành lập, nhân tiện có thể lấy ra dùng. Dù sao đều là người trong nhà, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài mà.

Giao bản vẽ cho Hồng Nô, Lý Kỳ thấy sắc trời đã không còn sớm, liền dẫn theo Mã Kiều vội vàng đi tới binh doanh.

Đầu tiên, Lý Kỳ kiểm duyệt thành quả mấy ngày huấn luyện của bọn họ. Hai mươi tổ nhỏ, theo thứ tự đi lên thao trường tập một lần.

Hai mươi lăm người đi nện bước chỉnh tế. Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của bọn họ, đã khiến đám người Lương Hùng nhìn mà thỏa mãn. Âm thầm hướng ngón tay cái về phía Lý Kỳ.

Nhưng Lý Kỳ vẫn cau mày. Tuy biểu hiện của đám binh lính này không tồi lắm, nhưng hắn vẫn cảm thấy còn thiếu điều gì đó. Trầm tư một lát, lông mày nhướn lên. Đúng rồi, quần áo, quần áo không đúng. Bộ quân phục mà bọn họ đang mặc giống như một bộ váy vậy, nhấc lên nhấc xuống, lúc đi đều thiếu khuyết sự cương mãnh.

Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Kỳ rất buồn bực. Người Bắc Tống rất coi trọng nền văn hóa thời Hán. Ngay cả quân phục cũng học theo. Nếu muốn cải cách, không phải là việc dễ dàng.

Nhưng hắn biết một loại trang phục có thể có lợi trong chiến tranh. Nếu để đấy mà không dùng, Lý Kỳ sẽ rất không cam lòng. Suy nghĩ một lát, hai mắt bỗng sáng ngời. Vũ hội hóa trang, đúng vậy, lão tử có thể tổ chức mấy buổi vũ hội hóa trang ở quán bar. Để cho dân chúng làm quen với kiểu ăn mặc mới. Đợi bọn họ phát hiện ra chỗ tốt của kiểu ăn mặc này, còn sợ không có người mặc sao. Ừ, đợi tí nữa phải tìm đám người Cao nha nội thương lương một chút.

Đang lúc Lý Kỳ mừng thầm, chợt nghe Ngưu Cao quát:

- Nghiêm, chào cờ, chào…

Bá bá bá!

Năm trăm tên lính đồng loạt giơ tay phải, khí thế khiếp người.

Nghi thức chào cờ kinh điển của phát xít.

Đây đương nhiên là do Lý Kỳ dạy. Hắn thấy cúi người quá văn nhã, ôm quyền quá tùy ý, quỳ xuống lại quá khuất nhục. Cho nên nghi thức chào theo kiểu quân đội là không thể thiếu. Nhưng Lý Kỳ thấy kiểu chào cờ của Trung Quốc và các quốc gia khác đều hướng về đầu mình, làm cho người cảm giác quá bảo thủ. Chào kiểu này có khí phách hơn. Đương nhiên, hắn không phải là người sùng bái phát xít. Hơn nữa hiện tại Hitler còn chưa ra đời, cũng không người nào biết phát xít là cái gì. Mượn tới dùng cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.

Năm trăm binh lính nắm hai tay đặt sau lưng, hai chân giang rộng, đứng phía trước chờ Lý Kỳ phát biểu.

Lý Kỳ thỏa mãn gật đầu, đi lên phía trước, nói:

- Rất tốt, ta rất hài lòng với kết quả huấn luyện của mọi người. Nhưng mọi người không cần phải tự mãn. Bởi vì đây mới chỉ là bắt đầu. Kế tiếp là huấn luyện còn tàn khốc hơn đang đợi chờ mọi người.

Dừng một chút, hắn lại nói:

- Từ hôm nay trở đi, ta tính toán tăng thêm một hạng mục huấn luyện, chính là huấn luyện năng lực chống trả. Các ngươi có biết năng lực chống trả là gì không?

- Không biết…

Mọi người đều đồng thanh đáp, nhưng trong lòng âm thầm lo sợ.

Lý Kỳ mỉm cười nói:

- Thương nhân nếu muốn kiếm tiền, đầu tiên phải dùng vốn của mình. Nếu các ngươi muốn đánh người khác, đầu tiên phải học bị đánh. Hai điều này có chung một đạo lý. Cái được gọi là năng lực chống trả, chính là học bị đánh, hiểu chưa?

Bị đánh?

Đám binh lính phía dưới đều ngây ra như phỗng.

Mọi người bỗng kêu lên:

- Không hiểu.

Lý Kỳ hỏi:

- Cao Phi, ngươi không hiểu chỗ nào?

Cao Phi đáp:

- Tỵ chức cho rằng chúng ta nên học cách làm sao để đánh bại địch nhân, chứ không nên học cách bị địch nhân đánh bại.

Lý Kỳ nghiêm mặt nói:

- Cao Phi ra khỏi hàng.

- Vâng.

Cao Phi đi tới phía trước.

Lý Kỳ lại nói:

- Ngưu Cao ra khỏi hàng.

- Vâng.

Ngưu Cao bước lên phía trước. Lý Kỳ lại hướng mọi người nói:

- Hiện tại ta để Cao Phi và Ngưu giáo đầu biểu thị cho mọi người một lần. Để cho mọi người có cái nhìn mới về năng lực chống trả.

Nói xong, hắn để Ngưu Cao dùng hai tay bảo vệ đầu, bày ra động tác phòng ngự trong quyền anh. Sau đó thì hướng Cao Phi, nói:

- Dùng sức đá vào đầu của y…

- Dạ?

Cao Phi ngẩn ra.

Lý Kỳ trừng mắt, cả giận nói:

- Đây là mệnh lệnh.

- Vâng.

Cao Phi hướng Ngưu Cao nói:

- Ngưu giáo đầu, đắc tội rồi.

Ngưu Cao không nhịn được nói:

- Đừng dài dòng nữa. Chút khí lực ấy của ngươi, làm sao có thể khiến ta bị thương. Nhanh làm theo lời của Phó Soái đi.

Cao Phi vừa nghe, liền thấy không vui, bỗng tung mạnh chân đá trúng cánh tay của Ngưu Cao. Pằng một tiếng, Ngưu Cao vẫn không chút sứt mẻ, ngay cả một chút phản ứng cũng không có. Thân hình cao to của y quả nhiên không chỉ để làm cảnh.

Lý Kỳ bỗng nhiên nói:

- Được rồi, đổi người.

- Phó Soái, đổi người gì?

Cao Phi kinh ngạc hỏi.

Lý Kỳ nghiêm mặt nói:

- Đương nhiên là tới phiên y đá ngươi.

Cao Phi rùng mình một cái. Sức lực của Ngưu Cao, y đã biết. Dính một cước của y chả phải là tàn phế. Nhất thời mồ hôi lạnh ứa ra.

Lý Kỳ mặc kệ y, hướng Ngưu Cao, nói:

- Ngưu giáo đầu, ngươi muốn kháng mệnh à?

- Tỵ chức không dám.

Ngưu Cao hướng Cao Phi nói:

- Ngươi chuẩn bị xong chưa?

Cao Phi biết đã không tránh khỏi, tranh thủ thời gian học theo Ngưu Cao, dùng hai tay che đầu.

Ngưu Cao hét lớn một tiếng, nhấc chân tung một cước, đá Cao Phi ngã xuống đất. Thực ra y còn chưa dùng hết lực, bằng không Cao Phi phải gãy tay.

Lý Kỳ đi tới nâng Cao Phi dậy:

- Hiện tại ngươi đã biết vì sao ta phải huấn luyện năng lực chống trả cho các ngươi chưa?

Cao Phi xoa tay cánh tay phải, nhịn đau, gật đầu nói:

- Đã hiểu sơ sơ.

- Về hàng đi.

Đợi hai người quay về hàng, Lý Kỳ lại giáo huấn:

- Nếu các ngươi có thể như Mã Kiều và Ngưu giáo đầu, có thể ở một chiêu hoặc trong vòng trăm bước lấy thủ cấp của địch nhân, thì ta cũng không cần các ngươi chịu khổ như vậy. Đánh giáp lá cà là một trận đánh lâu dài, một trận chiến sinh tử. Chỉ có người đứng cuối cùng, mới là người chiến thắng. Để trở thành người đứng cuối cùng kia, thì phải đảm bảo ngươi không ngã xuống. Cho nên các ngươi phải biết chịu đựng đau đớn tốt hơn địch nhân, thì mới có thể đánh trả được. Chỉ như vậy, các ngươi mới là người cười cuối cùng, hiểu chưa?

- Đã rõ.

Lý Kỳ nở nụ cười khiến người ta phải sợ hãi:

- Mã Kiều, ngươi tới làm mẫu cho bọn họ xem.

Mã Kiều sững sờ:

- Làm mẫu cái gì?

Lý Kỳ khó chịu nói:

- Chính là hôm qua ta dạy ngươi đó.

- Hôm qua?

Mã Kiều suy nghĩ một lát, bỗng bừng tỉnh đại ngộ, liền lắc đầu như trống bỏi:

- Hôm qua là ngươi biểu diễn trên giường cho ta xem. Nơi này không có giường, nếu bị ngã chẳng phải chật vật? Sao ngươi không tự mình làm mẫu cho bọn họ xem?

- Ta sợ đau!

Lý Kỳ nhỏ giọng nói.

- Vậy mà ngươi còn gọi ta?

Mã Kiều kinh ngạc.

- Chỉ cần ngươi bị ngã, ta mới không đau.

Lý Kỳ trừng mắt nhìn y.

- Điều này…ngươi thật quá hèn hạ.

Mã Kiều cũng trợn mắt đáp trả.

Lý Kỳ cười giảo hoạt, chơi xỏ lá nói:

- Rồi, nếu ngươi không làm, ta sẽ bảo sư muội của ngươi tới làm mẫu. Hiện tại ta là sư phụ của nàng ấy, nàng ấy sao dám không nghe lời của ta.

Tử huyệt.

Tuyệt đối tử huyệt.

Lỗ Mỹ Mỹ không thể nghi ngờ chính là tử huyệt của nam nhân hoàn mỹ như Mã Kiều.

Mã Kiều hận tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng y lại không làm gì được Lý Kỳ. Hít sâu một hơi, đi lên phía trước, quay lưng về phía mọi người. Bỗng nhảy lên, dùng lưng đập xuống mặt đất, sau đó lại dùng một chiêu lý ngư đả đỉnh đứng dậy, lại ngã. Liên tục làm ba lượt mới đứng lên, khuôn mặt đỏ bừng, trợn mắt nhìn Lý Kỳ, giống như muốn giết người vậy.

Lý Kỳ làm như không thấy, hướng mọi người nói:

- Mọi người nhìn thấy chưa, đây chính là động tác đầu tiên trong huấn luyện năng lực chống trả. Tác dụng của nó là rèn luyện khả năng chịu đựng của phần lưng. Đợi ta làm xong dụng cụ cho mọi người, mọi người còn phải luyện tập phần đầu, phần cổ, cùng với tứ chi.

Đám binh linh nghe mà muốn khóc. Đây đâu phải là huấn luyện, rõ ràng là chỉnh người mà. Huấn luyện đầu, sẽ không dùng đầu đập đất đấy chứ? Bọn họ đều không biết liệu mình có được trông thấy mặt trời mọc ngày mai không.

Thực ra Lý Kỳ làm như vậy, chủ yếu là muốn rèn luyện ý chí của bọn họ. Có thể được tuyển vào Long Vệ Quân, tố chất thân thể không kém. Mấu chốt là ý chí quá bạc nhược. Đây cũng là bệnh chung của quân đội Bắc Tống. Địch nhân còn chưa đánh tới, đã nghĩ tới việc chạy trốn rồi. Cho dù Gia Cát Lượng có sống lại, cũng không thể chiến thắng. Huống chi Lý Kỳ còn chưa bằng Gia Cát Lượng. Cho dù binh lính có lời oán thoán với huấn luyện năng lực chống trả. Nhưng cũng không ai dám kháng mệnh, thành thật tự ‘ngược đãi’ bản thân.

Lý Kỳ cũng lo lắng bọn họ không chịu được. Cho nên đã sớm chuẩn bị xong hố cát, cho bọn họ ở đó luyện tập.

Rầm rầm rầm.

Theo tiếng hiệu lệnh của giáo đầu, đám binh linh nhắm mắt lại, không ngừng ‘dậy’ rồi lại ‘ngã’.

Lý Kỳ thoải mái uống trà, nhìn vẻ mặt thống khổ của đám binh lính, trong lòng rất thư thái. Tùy ý hướng Lương Hùng, hỏi:

- Lương chỉ huy, ta thấy quần áo của binh lính chúng ta đã cũ, có phải đã tới lúc nên thay?

Lương Hùng sững sờ:

- Việc này tỵ chức không làm chủ được, phải do Mã Soái phê chuẩn.

Tìm y? Lý Kỳ ừ một tiếng, xoa xoa cằm, trầm ngâm không nói.

Bình luận

Truyện đang đọc