BẮC TỐNG PHONG LƯU

Lý Kỳ thấy vẻ mặt lo lắng của y, biết Tần Cối cũng không phải là giả vờ, bởi vì hắn xảy ra chuyện, Tần Cối chính là người thứ hai bị hại, tức giận nói:

- Ngươi nghĩ là bây giờ ta có thể ổn không? Bây giờ ta là người mang thân phận đại quan tam phẩm chạy đi quét đường cái. Hay là ngươi quét giúp ta?

Tần Cối lập tức nói:

- Hạ quan đồng ý đi theo làm tùy tùng cho đại nhân.

Lý Kỳ không lưu tình chút nào nói:

- Mẹ kiếp! Ngươi khỏi cần phải đạo đức giả à nha, biết rõ đây là chuyện không thể nào mà vẫn cứ nói như vậy, nếu có thể giúp, thì còn coi là trừng phạt sao?

Tần Cối thấy bị Lý Kỳ phát giác không chút do dự, ngượng ngùng cười, không biết sao nói mới phải, trong lòng vẫn buồn bực, bởi vì y cũng không thể nói mình không muốn đi giúp.

Lý Kỳ liếc mắt nhìn y, tiếp tục nói:

- Lời này tuy là giả dối, nhưng cũng là câu êm tai nhất mà ta được nghe hôm nay, sau này nhớ cũng phải nói như vậy… xì xì xì, không còn có lần sau nữa.

Tần Cối không phải gật đầu, cũng không phải lắc đầu, chỉ có thể cười trừ hai tiếng.

Lý Kỳ lại hỏi:

- Đúng rồi, có phải hôm qua có rất nhiều thương nhân đến tìm ngươi hay không?

Tần Cối đầu tiên là sửng sốt, tùy cơ hội gật đầu nói:

- Không sai, bọn họ đều rất lo lắng cho sự an nguy của đại nhân.

Lý Kỳ tức giận hừ một tiếng, nói:

- Ở trước mặt ta, ngươi cũng không cần nhặt mấy câu dễ nghe để mà nói, ta không thích nghe nịnh bợ, trong bọn họ có hơn phân nửa là lo lắng ta có bán đứng lợi ích của bọn họ hay không.

Tần Cối không phủ nhận, bởi vì sự thật đúng là như thế, chỉ có điều Lý Kỳ có thể nói lời này, y không thể nói như vậy a, lại hỏi:

- Đại nhân, vậy chúng ta trả lời bọn họ như thế nào?

Lý Kỳ nói:

- Ngươi kêu bọn họ coi cho rõ tất cả những gì viết trên Nhật Báo Chuối Tiêu kia, tìm vài con số viết trên đó tính ra tổng giá trị, rồi dùng đầu óc suy nghĩ thật kỹ, giá trị của Lý Kỳ ta chỉ có một chút như vậy sao. Ngoài ra, nhân tiện nói với bọn họ, sau này trên người không có nổi năm mươi, sáu mươi vạn quan, thì đừng chạy tới hối lộ bổn quan, để khỏi làm chậm trễ thời gian quý báu của người ta, giỡn cái gì chứ, làm như Lý Kỳ ta chưa từng nhìn thấy tiền a!

Đại nhân này thật đúng là rất sinh mãnh liệt, đến lúc này mà vẫn còn dám nói những lời này. Tần Cối vuốt cằm nói:

- Hạ quan hiểu.

Dừng một chút, y lại nói:

- Đại nhân, có cần hạ quan phái người đi thăm dò xem rốt cuộc là người nào gây ra hay không?

Lý Kỳ thản nhiên nói:

- Không cần, ngươi an tâm xử lý tốt Thương vụ Cục, về phương diện này ta đã bảo Ngưu Cao bọn họ đi thăm dò rồi.

- Dạ.

Hôm sau.

Trời vẫn chỉ là tờ mờ sáng, Da Luật Cốt Dục nhẹ nhàng lay Lý Kỳ đang ngủ bên cạnh, nói:

- Phu quân, phu quân, nên thức dậy rồi.

Nhưng mà, Lý Kỳ lại không có phản ứng gì, ngủ ngon lành hơn ai hết. Không có cách nào, Da Luật Cốt Dục đành phải gọi thêm vài tiếng. Lúc này Lý Kỳ mới ậm ừ hai tiếng, hơi hé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, buồn rầu nói:

- Cốt Dục, vẫn còn sớm mà, vi phu cũng đâu phải là người luyện võ, muội muốn đi luyện, thì đi một mình đi, để ta ngủ thêm một lát nữa.

Da Luật Cốt Dục im lặng một hồi, nói:

- Phu quân, chẳng lẽ huynh quên, hôm nay huynh còn có nhiệm vụ phải làm sao?

Lý Kỳ nói:

- Đương nhiên là nhớ, hôm nay phải đến Quân Khí Giám một chuyến mà, nhưng cũng không phải đi lúc này a!

Da Luật Cốt Dục nói:

- Không phải muội nói chuyện này, là muội nói không phải hôm nay huynh còn phải đi quét đường cái sao.

Lý Kỳ vừa nghe đến ba chữ “Quét đường cái”, hai mắt mở trừng trừng, lấy chăn che đầu, đấm xuống giường nói:

- Shit shit shit, con mẹ ngươi bắt ta quét đường cái, thì ta cũng nhịn, tại sao cứ phải bắt ta đi sớm như thế này, sau này quân thần này còn có thể cùng nhau chơi đùa nữa sao.

Bực tức một hồi, Lý Kỳ mới miễn cưỡng ngồi dậy khỏi giường, dưới sự hầu hạ của Da Luật Cốt Dục, sau khi đã mặc quần áo, rửa mặt xong, hắn liền vác cái chổi lớn, dẫn theo Mã Kiều càng không tình nguyện hơn đi ra cửa, hắn thực sự là đến thời gian ăn sáng cũng không có, dù sao kéo cờ cũng không phải là sớm bình thường.

Đi đến Đông Hoa môn, chỉ thấy ở đó đã đứng đầy người, trong ba vòng, ngoài ba vòng, vây kín đến con kiến chui không lọt. Buổi chiều hôm qua, Tống Huy Tông cũng đã phái người chiêu cáo thiên hạ, đem việc này thuật lại hết trong đó, nhưng, cũng không có nói là Lý Kỳ cố ý thu nhận hối lộ, chỉ nói là hắn vô tình gây ra việc này, mặt khác, cũng thông báo hình phạt đối với Lý Kỳ. Cộng thêm sự hỗ trợ tuyên truyền mạnh mẽ của Thái Du, đương nhiên đám dân chúng vô cùng muốn nhìn thấy cảnh tượng Lý Kỳ quét đường cái, dù sao thì lần trước cũng là âm thầm tiến hành, không nhiều người nhìn thấy, cũng không có ai chú ý điều này.

Lý Kỳ ngồi trong xe ngựa, lén liếc mắt nhìn ra bên ngoài, ý nghĩ muốn chết đều đã có, ôm tia may mắn cuối cùng, nói:

- Mã Kiều, trước đây kéo cờ cũng có nhiều người như vậy à!

Đáng tiếc, lần này hắn đã hỏi nhầm người rồi, Mã Kiều thành thật đáp:

- Hình như chỉ mới bắt đầu mấy ngày nay, quả thật có nhiều người như thế này, nhưng sau này, hình như sẽ không có nhiều người như vậy đâu. Bộ Soái, tôi coi bọn họ đích thị là tới xem trò vui của ngài.

Lý Kỳ hừ nói:

- Câu phía sau đó, ngươi có thể không nói.

- Vậy… vậy Bộ soái ngài vẫn đi sao?

Lý Kỳ thở dài, nói:

- Nếu như có thể không, đương nhiên ta sẽ không đi. Đáng tiếc là không thể. Chết thì chết thôi, coi như rèn luyện thân thể vậy. Mã Kiều, ngươi có biết công phu gì, là bắt đầu luyện từ quét rác trước hay không? Nhân tiện ta luyện một chút, sau này cũng để tự bảo vệ mình.

- Đây…!

- Hiểu rồi! Không cần phải nói nữa.

Lý Kỳ từ trong xe ngựa chui ra, lau nước mắt một cái, lén lén lút lút bước đi dọc theo góc tường, lúc này nhất định phải ít xuất hiện nha.

Thế nhưng, chuyện trên đời vẫn cứ là chuyện ngược ý muốn như vậy. Khi hắn mới vừa tiến vào trong phạm vi Đông Hoa môn, trong đám người đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to, “Lý Kỳ, Lý Kỳ, rốt cuộc ngươi đã tới, để ta đợi cực rồi”.

Có thể cười trên nỗi đau của người khác thẳng thưng như vậy, ngoại trừ Cao Nha Nội còn có thể là ai.

A há! Sao lại là tên dở hơi này. Lý Kỳ dừng bước, nhíu chặt lông mày, nếu như trên tay hắn đang cầm không phải là cái chổi, mà là dao mổ lợn, nhất định hắn sẽ không chút do dự mà ném thẳng vào tên dở hơi kia.

Trải qua tiếng kêu của Cao Nha Nội như vậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Lý Kỳ, tiếng ồn ào nổi lên, toàn bộ quảng trường rơi vào một cuộc nghị luận.

Ôi. Nếu đã bị nhìn thấy rồi, thì lão tử đây còn sợ hãi rụt rè làm chi, không phải chỉ là quét đường cái sao, có gì mất mặt chứ. Sau khi Lý Kỳ tự động viên tinh thần cho mình, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, đi nhanh vào quảng trường kéo cờ.

- Mẹ kiếp! Ở đây con mẹ nó là ai làm.

Đang lúc Lý Kỳ bước đến quảng trường, lập tức choáng váng, chỉ thấy trên mặt đất so với trước đây có nhiều hơn không ít vỏ hạt dưa, vỏ trái cây, mặc dù không có đống rác khoa trương như vậy, nhưng đối với chỉ có một người quét rác mà nói, nhiệm vụ này lập tức biến thành một việc gian khổ.

Chỗ này phải quét đến tháng nào năm nào chứ!

Lý Kỳ nổi giận, cũng không còn để ý nhiều như vậy, đầu tiên là hướng tới đám người hô lớn:

- Nha Nội, đây là ngươi làm phải không?

Cao Nha Nội còn chưa lên tiếng, Hồng Thiên Cửu đã lập tức chui ra, nói:

- Đại ca, đây không phải là chúng ta làm.

Cao Nha Nội nói tiếp:

- Bổn Nha Nội cũng không có bỉ ổi như vậy, muốn ném cũng sẽ không ném mấy thứ vỏ hạt dưa rẻ mạt này để chơi.

Nếu không thì ngươi sẽ ném tiền chắc! Sau khi Lý Kỳ biết được không phải là bọn họ làm, lập tức chỉ tay về phía mấy cấm quân ở trước Đông Hoa môn, nói:

- Mấy người các ngươi mau lại đây.

Lý Kỳ cũng là thống lĩnh Cấm Quân, những binh lính kia không dám chậm trễ, hai người lập tức chạy tới, hai người chắp tay nói:

- Tiểu nhân tham kiến Bộ Soái.

Lý Kỳ trầm giọng nói:

- Ta nói mấy tên các ngươi giá áo túi cơm đều là đớp cứt lớn lên đó hả. Ngươi nhìn xem chỗ này giống cái gì, có biết chỗ này là chỗ nào hay không, có thể nào để người ta tùy tiện vứt rác ở đây, các ngươi còn muốn làm không hả?

- Bộ Soái thứ tội, tiểu nhân… tiểu nhân…

- Xem ra là các ngươi không muốn làm rồi, tốt lắm, bổn soái sẽ cho các ngươi thỏa mãn ngay lập tức.

- Bộ Soái xin bớt giận, chúng tôi cũng không có cách nào khác.

- Hả? Thế nào mà không có cách nào?

Lý Kỳ cau mày nói.

Tên lính bên trái nói:

- Tiểu nhân không dám giấu giếm Bộ Soái, chỗ vỏ hạt dưa, vỏ trái cây đó là nửa canh giờ trước, bị một đám người ném ở đây.

Lý Kỳ nói:

- Nếu các ngươi đã nhìn thấy rồi, tại sao không đi ngăn cản?

Tên lính kia nói:

- Lúc ấy tiểu nhân đã đi rồi, nhưng mà… nhưng mà bọn họ…

- Uhm.

- Nhưng những người này đều có lệnh bài của Xu Mật Viện, chúng tiểu nhân cũng không dám cản trở!

- Thái Du, tên khốn kiếp nhà ngươi.

Lý Kỳ hai tay chống nạnh, lập tức chửi ầm lên.

Những binh lính này vẫn là lần đầu nhìn thấy có người dám ở trước mặt đông đảo quần chúng, chửi đổng đương kim Xu mật sứ, bọn họ đều không dám chọc giận cả hai bên, tự coi như không nghe thấy.

Bình luận

Truyện đang đọc