BẮC TỐNG PHONG LƯU

Lý Kỳ nhún vai nói:

- Túy Tiên Cư chúng ta dự tính rút toàn bộ khỏi Giang Nam, tiền thua lỗ coi như làm từ thiện đi.

- Cái gì?

Mọi người đều cả kinh thất sắc.

Lý Kỳ cười khổ nói:

- Không chỉ như thế, ta còn dự tính đến năm nay hiệp ước kết thúc, thu hẹp kinh doanh toàn diện, thương mại xuất khẩu cũng đình chỉ toàn bộ. Giữ lại ba phần đất cho Túy Tiên Cư sống qua ngày, từ nay thế sự không can hệ gì đến ta.Mọi người tuyệt đối không ngờ được, bọn họ tới đây lại nghe được những lời này.

Dương Phàm ngu ngơ một lát, bỗng nhiên đứng bật dậy nói:

- Lý sư phó, ngài không thể làm như vậy, nếu ngài cứ thế rút lui, bọn ta phải làm sao bây giờ chứ?

- Đung vây, ngài không thể bỏ mặc chúng ta không quan tâm nha.

Lý Kỳ bỗng nhiên cười ha ha, thay đổi sắc mặt, hừ nói:

- Ta không thể làm như vậy? Ta phải làm như vậy đấy.

Dương Phàm chưa bao giờ thấy Lý Kỳ luôn luôn khéo léo lại nói chuyện bằng giọng điệu này, nhất thời ngây ra như phỗng.Lý Kỳ đứng dậy, cười lạnh nói:

- Không phải Lý Kỳ ta khoác lác, nếu Lý Kỳ ta không làm quan, một lòng kiếm tiền, ta đã kiếm được hơn hiện tại rất nhiều. Cứ nói về đổ trường Hồng gia đi, bản thân ta có thể tự làm, chẳng qua muộn hơn một chút thôi. Còn Đoạn Trù Trang của Chu gia nữa, ta cũng có thể làm. Lẽ nào Lý Kỳ ta bày đặt có tiền không kiếm, chạy đi làm quan, chỉ để tranh giành một chút quyền lực đó? Nếu là như vậy, Lý Kỳ ta tuyệt đối sẽ không rơi vào tình trạng hôm nay? Ta vì cái gì chứ? Còn không phải là vì có thể giúp các ngươi kiếm nhiều tiền hơn sao, vì Đại Tống ta có thể giàu có vực dậy, ta con mẹ nó lao tâm lao lực, làm trâu làm ngựa, nhưng lại vì vài tên tham quan, liền cho ta nghỉ hưu, ta mẹ nó có oan uổng hay không hả.

Mọi người chợt thấy oán khí ngập trời, đều trầm mặc không nói.

Lý Kỳ dường như còn chưa đã nghiền, bỗng nhiên chỉ vào những người này, nói:- Chính vì đám các vị, chẳng những khiến ta không giữ được chức quan, hơn nữa, còn đắc tội không ít người.

Từ Vệ ủy khuất nói:

- Lý sư phó, việc này quan hệ gì tới chúng ta chứ? Chúng ta cũng không chọc giận ngài, ngươi đừng trút lửa giận lên đầu chúng ta chứ!

- Theo các vị không có vấn đề gì? Các vị rất có nghĩa khí đó.

Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, nói:

- Cũng khổ cho ngươi không biết xấu hổ mà nói ra miệng. Các vị đừng quên luật mới của ta chính là vì giúp thương nhân chúng ta tranh thủ nhiều lợi ích hơn nữa, nhưng ta đạt được gì chứ, cái mông cũng không có. Vậy mà, cũng bởi vì luật mới này, những sĩ đại phu đó liền không tha cho ta, gây khó dễ cho ta khắc nơi, vì sao? Bởi vì luật mới này đã chạm đến lợi ích và địa vị của bọn họ. Việc này cũng giốngnhư buôn bán vậy, một mặt kiếm tiền, nhất định có một mặt bỏ tiền. Lúc ấy ta luôn nghĩ cho đại cục, nhịn rồi lại nhịn, cho dù là không thể nhịn được nữa, ta vẫn không lên tiếng. Ta lao tâm lao lực vì các vị, hết đêm tới ngày, bận đến mức còn chưa thành thân nữa. Nhưng, lúc ta có khó khăn, Ai trong các vị đứng ra giúp ta nói một câu công bằng chứ? Đám sĩ đại phu đó chỉnh ta chết lên chết xuống, các vị đã có ai đứng ra chưa. Ồ, có lợi ích liền chạy tới, xảy ra chuyện, liền thân ai nấy lo, dù là làm ăn, cũng không thể làm vậy!

Chu Thanh ngượng ngùng nói:

- Xin Lý sư phó bớt giận, chúng ta cũng muốn giúp ngài, nhưng chúng ta thật sự bất lực nha.

Lý Kỳ khoát tay nói:

- Ta không cần các vị giúp, ta không làm, nếu người trong thiên hạ đối xử với tanhư vậy, sao ta còn phải lao tâm lao lực vì bọn họ chứ. Bây giờ nói ta không muốn làm, đều là ta tự giữ thể diện cho mình thôi. Hiện tại cho dù ta muốn tiếp tục buôn bán, còn phải cân nhắc tới lui đó, những người đó cũng sẽ không để cho ta được như ý đâu. Cũng giống như vậy, còn không bằng ta sớm thức thời, kịp thời thu tay lại, trong vòng ba tháng, ta sẽ giải tán tập đoàn công ty Túy Tiên Cư, ta cũng mặc kệ đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người không có nhà để về. Ta cũng sẽ không quan tâm đến lúc đó có bao nhiêu người cửa nát nhà tan triều đình sẽ giảm bao nhiêu thu nhập từ thuế. Còn có quỹ từ thiện, ta cũng không dự định làm. Nha Nội huynh nếu có hứng thú, có thể liên hệ ta, ta tặng toàn bộ cho huynh. Dù sao đến lúc đó, các vị làm thương làm nông, cũng không liên quan đến ta. Nếu đã như vậy, mà bọn họ còn không tha cho ta, ta sẽ phải đi nước Kim vậy. Dù sao bên đó bọn họ cũng đang làm xây dựng kinh tế, bây giờ ta đi qua đó còn có giá trị lợi dụng.

Nói đến đoạn sau, Lý Kỳ còn xoa xoa khóe mắt, tủi thân, thật tủi thân, thật sự lànghe thấy mà thương tâm, nghe thấy mà rơi lệ nha, nhưng cũng khiến cho những thương nhân này đồng cảm.

Đám thương nhân Hồng Bát Kim, Chu Thanh vừa cảm thấy bất đắc dĩ, lại cảm thấy phẫn nộ, đồng thời cũng cảm thấy không hiểu ra sao cả, rõ ràng là bọn ta chạy tới tìm ngươi trút giận mà, sao ầm ĩ tới bây giờ, ngược lại thành ngươi đang oán trách ở đây chứ.

Dương Phàm vội nói:

- Lý sư phó, đừng hành động theo cảm tính nha!



Lý Kỳ nói:

- Ta nói như vậy, lẽ nào còn chưa đủ chứng minh ta bình tĩnh cỡ nào sao? Nếu ta không bình tĩnh, ta sẽ cược cả tính mạng đi liều mạng với bọn họ rồi.Dương Phàm vừa nghe, thầm nghĩ, vậy ngươi tốt hơn là nên hành động theo cảm tính đi.

Choang!

Hồng Bát Kim bỗng nhiên đứng dậy, tùy tay cầm một chén trả ném thẳng xuống đất.

Hức, lão ngông cuồng này muốn làm gì vậy? Lý Kỳ sợ tới mức lui hai bước, sợ Hồng Bát Kim nhào tới.

- Tức chết ta, thật sự ức hiếp người quá mà.

Hồng Bát Kim tức giận hừ một tiếng, chỉ vào Lý Kỳ nói:

- Lý Kỳ, con nói không sai, vụ làm ăn này đúng là không thể làm được rồi.Thương nhân chúng ta mỗi năm nộp bao nhiêu thuế cho triều đình chứ? Bổng lộc của bọn quan viên đó từ đâu mà có chứ? Dù là vậy, bọn họ còn đối đãi với chúng ta như thế, chỉ lo ích lợi của mình, hoàn toàn mặc kệ sống chết của chúng ta, tại sao ta còn phải nuôi cái thứ lòng lang dạ sói bọn chúng chứ. Lão tử cũng không làm, để bọn chúng tự mình chơi đi. Lý Kỳ, không phải con muốn đóng cửa sao, Hồng Bát Kim ta cùng đóng cửa với con. Lát nữa trở về ta sẽ thảo luận đóng cửa toàn bộ đổ phường, vừa lúc con cũng dự định thu tay, chúng ta sẽ chia tiền ra.

Oa! Bát Kim thúc không hổ là người trọng tình nghĩa nha, có điều, cái ta muốn chính là kết quả như vậy. Lý Kỳ chắp tay nói:

- Vậy thật đa tạ.

Chu Thanh vừa nghe Hồng Bát Kim nói như vậy, càng cảm thấy tủi thân, nói:

- Hồng viên ngoại nói rất đúng, vụ làm ăn này đúng là không thể làm nữa, tacũng không muốn làm.

- Đúng thế, đúng thế, triều đình đối xử với chúng ta như vậy, vụ làm ăn này có làm cũng không vui, ta cũng không làm.

- Ta cũng không làm.

...

Những thương nhân kia đều đứng dậy, không ngừng oán giận.

Hồng Bát Kim lười nói nhiều, nói:

- Lý Kỳ, hôm nay quấy rầy con rồi, ta về trước sai người nhanh chóng thu hẹp kinh doanh, chuẩn bị đóng cửa.- Ta cũng đi, cáo từ.

- Cáo từ.

...

Chỉ khoảng nửa khắc, những thương nhân lớn của Kinh thành này liền mặt đầy căm giận bất bình rời đi.

Đám con cháu quý tộc vừa mới bước vào giới kinh thương như Dương Phàm, không khỏi ngây ngốc nhìn quanh. Bọn họ thật không ngờ rốt cuộc lại có kết quả này, trong lòng vừa buồn bực, vừa căm phẫn, cắn răng nói câu cáo từ, rồi sau đó cũng rời đi.Đợi toàn bộ bọn họ đi rồi, Lý Kỳ bỗng nhiên nói:

- Mã Kiều, ngươi đi xem bọn họ đã đi chưa?

- Đều đi rồi.

Lý Kỳ bỗng nhiên bật cười ha ha, híp mắt, lẩm bẩm:

- Đợi đến khi Tần Cối đến Sở Châu, trò hay sẽ lên đài, thật sự khiến người ta chờ mong nha.

Bình luận

Truyện đang đọc