BẮC TỐNG PHONG LƯU

Tuy một trăm vạn quan chỉ chiếm một phần trăm tổng thu nhập, nhưng đây là một số liệu vô cùng quan trọng, cực kỳ có giá trị tham khảo, bởi vì Phi Tiền Cục là một ống dẫn tiền tài, lợi nhuận toàn bộ dựa vào chút tiền thuế đó, tiền thuế này càng nhiều thì chứng minh là tiền lưu động càng nhiều, có thể phản ánh trực quan hướng đi của kinh tế Đại Tống, sau này số liệu của Phi Tiền Cục sẽ trở thành số liệu tham khảo vô cùng quan trọng trong tài chính của Đại Tống.

Đây cũng là lý do vì sao Bạch Thiển Dạ một mình nói ra.

Mấy năm tới e rằng còn tăng trưởng hơn, bởi vì còn thêm hai quận Đại Lý, Nam Ngô, phần lớn tiền tệ đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ đợi Phi Tiền Cục của hai quận được thành lập.

Năm ngoái đã nói xong rồi, tiếp theo chính là triển vọng năm nay.

Triệu Giai ngồi trên long ỷ cao ca, cất giọng nói: - Xu Mật Sứ có một câu rất hay, tiền để ở đó không động đến thì chính là một đống đồng nát sắt vụn, chỉ có chuyển động thì mới sinh ra giá trị. Hiện nay tuy ngân khố quốc gia đầy đủ, nhưng trẫm không hi vọng tiền này chất đống rỉ sét trong ngân khố. Nói vậy sẽ có thể khiến trẫm trở nên xa xỉ, nhưng có tiền cũng không thể dùng bậy. Trẫm hi vọng có thể dùng tiền cho dân chúng. Dân chúng giàu có, quốc khố dĩ nhiên dùng không hết, lấy không kiệt.

Thiên hạ này là của Hoàng đế, chỉ cần tiền ở Đại Tống thì thuốc về họ, để ở đâu mà chẳng là để, nếu đặt hết trong ngân khố thì chẳng phải là dùng để nuôi tham quan sao.

Kiếm tiền là một học vấn, tiêu tiền cũng là học vấn, ngươi tiêu đến đỉnh điểm, giống như Tống Huy Tông đi mua tảng đá thì chính là lãng phí.

Triệu Giai ngừng lại, tiếp tục nói: - Trẫm quyết định lấy ra hai ngàn vạn quan từ ngân khố, năm trăm vạn quan trong đó dùng để lập bệnh viện ở các châu phủ, ba trăm vạn quan dùng để xây dựng viện trú dưỡng ở một số nơi khá nghèo túng, giúp đỡ những dân chúng cần giúp đỡ. Ngoài ra, sáu trăm vạn quan đầu tư vào rừng trà Giang Nam, ba trăm vạn quan dùng xây dựng học viện. Trẫm hi vọng ngày nào đó, con dân của trẫm chí ít có thể tự mình đọc hết một quyển tiểu thuyết võ hiệp, còn ba trăm vạn quan còn lại sẽ đầu tư vào việc xây dựng viện lập pháp, viện tư pháp.

- Hoàng thượng thánh minh.

Quần thần cùng nhau hô to.

Đừng nhìn Triệu Giai nói nhẹ nhàng như vậy, trong đó đều là những việc mà y thương lượng với các đại thần Trung Xu như Lý Kỳ, Tần Cối mấy lượt mới định ra được.

Triệu Giai lại nói: - Tại đây, trẫm phải nhắc lại một điểm. Vào cuối năm ngoài, con gái thứ ba của Vương Trọng Lăng Vương Dao quyên góp hai vạn quan cho triều đình xây dựng Lập Pháp Viện. Đây chính là vàng thật bạc trắng, hơn nữa đối với cá nhân mà nói thì có thể coi như là một khoản tiền lớn, trẩm vô cùng vui mừng về chuyện này. Hiện nay người giàu có ở Đại Tống ta rất nhiều, nhưng cũng không phải chỉ nên chăm lo cho mình, nên giúp đỡ thích hợp cho triều đình. Triều đình tốt thì dĩ nhiên không thiếu chỗ tốt cho bọn họ. Trẫm hi vong đây là một khởi đầu tốt, sau này sẽ có thêm càng nhiều người chủ động ra sức giúp triều đình, cho nên, trẫm quyết định ban thưởng cho Vương Tam nương là Thiện Đức phu nhân.

- Không ổn, không ổn.

Lý Kỳ vội vàng đứng ra.

Triệu Giai kinh ngạc nói: - Có gì không ổn?

Lý Kỳ buồn bực nói: - Hoàng thượng, hiện tại Vương Tam nương đã trở lại độc thân. Hoàng thượng phong nàng làm Thiện Đức phu nhân, chẳng phải là ban thưởng một tấm bài trinh tiết cho nàng sao, tước đoạt quyền được theo đuổi tình yêu một lần nữa của nàng, thật sự không ổn. Trong lòng lại mắng to, sặc! Ngươi đang tuyệt đường sống của ta sao.

Tiểu tử này thật sự là tâm tư cẩn thận đối với nữ nhân nha. Triệu Giai sao không biết tâm tư của Lý Kỳ, đằng hắng một tiếng, nói: - Xu Mật Sứ nói có lý, vậy thì phong nàng làm Thiện Đức cư sĩ đi.

- Hoàng thượng thánh minh.

Lý Kỳ vội vàng đáp tạ.

Triệu Giai hô thế này cảm thấy có chút kỳ lạ, vội vàng nói sang chuyện khác, nói: - Bây giờ Đại Tống ta đang là lúc dùng người, trẫm cũng vô cùng hi vọng có thể có được nhiều hiền tài tương trợ. Do vậy dự định tổ chức ân khoa trong năm nay một lần nữa, để mong chiêu nạp thêm nhiều hiền tài hơn. Trong ân khoa lần này, mỗi một thí sinh phải tiếp nhận kiểm tra thân thể, trẫm không hi vọng những người đứng ở đây đều là ma bệnh.

- Còn nữa, hai ngày trước khi trẫm đi thị sát Công Bộ, phát hiện một hiện tượng, chính là phương pháp toán thuật mà Xu Mật Sứ phát minh ra đã hoàn toàn hòa nhập vào trong chính vụ rồi, cho dù là thống kê, hay là công nghiệp thủy lợi, đều không tách rời toán thuật kiểu mới này, hơn nữa phương pháp toán thuật kiểu mới này giúp đạt được đột phá trong rất nhiều lĩnh vực, tuyệt đối không phải là nói khoác, vô cùng có tính thực dụng. Ân khoa lần trước tuy trẫm thêm vào môn khoa học này, nhưng đó chỉ là thử nghiệm. Lần này trẫm dự định nâng cao địa vị của môn học vấn này trong thi cử.

Nói xong y nói với Lý Kỳ: - Xu Mật Sứ.

- Có thần.

- Toán thuật kiểu mới này là do ngươi sáng tạo ra, hẳn là ngươi hiểu rõ nhất, vậy thì đề thi lần này do ngươi ra đề đi.

Sặc! Không phải ngươi chứ. Lý Kỳ hơi sững sờ, lẩm bẩm nói: - Vậy ngươi ban thưởng trước cho ta một tấm kim bài miễn tử mới được.

Triệu Giai loáng thoáng nghe được bốn chữ kim bài miễn tử, cũng biết Lý Kỳ đang lẩm bẩm cái gì, khẽ cau mày nói: - Sao thế? Ái khanh cảm thấy rất khó sao?

Lý Kỳ ngẩn ra, vội nói: - Vi thần lãnh mệnh. Thầm nghĩ, có bản lĩnh thỉ Tiểu Tần ngươi làm ta đi, ta đảm bảo ngươi đầy "tai" trở về.

Tuy nói là chiêu tốt thì không sợ dùng hai lần, nhưng Tần Cối vẫn chưa ngu đến mức dùng chiêu này để đối nghịch với Lý Kỳ.

Triệu Giai lại nói: - Viện trưởng Tư Pháp Viện.

- Có vi thần.

- Trẫm lệnh cho ngươi làm quan chủ khảo của ân khoa lần này.

Lý Cương không chút do dự, nói: - Vi thần tuân mệnh.

Triệu Giai quét mắt, trầm giọng nói: - Ân khoa lần này, trẫm thật sự hi vọng có thể tuyển được vài nhân tài hữu dụng phân ưu cho trẫm. Phàm là quan viên tham sự ân khoa lần này, nhất định phải xốc lại tinh thần, đừng khiến trẫm thất vọng.

- Chúng thần nhất định toàn lực ứng phó, tuyệt đối không phụ sự tín nhiệm của Hoàng thượng.

- Tốt lắm.

Triệu Giai nói:

- Ân khoa lần này định vào mùng một tháng mười.

Đang lúc quần thần chuẩn bị ca tụng Triệu Giai mở ân khoa thì Tần Cối đột nhiên đứng ra, nói: - Kính xin Hoàng thượng suy nghĩ kỹ, nếu lại mở ân khoa, thì có thể khiến các võ tướng bất mãn.

Lý Kỳ hơi nhíu mày, thầm nghĩ, lẽ nào y lại muốn xuất chiêu?

Triệu Giai sửng sốt, hiếu kỳ nói: - Tần Thiếu tể sao lại nói thế?

Tần Cối nói: - Khởi bẩm Hoàng thượng, văn cử đã khôi phục từ sớm rồi, hơn nữa tính luôn cả lần trước thì đã mở ân khoa hai lần liên tiếp, nhưng võ cử thì lại chưa có lần nào. Do vậy vi thần lo lắng võ sinh trong thiên hạ sẽ cảm thấy bất mãn.

Hai hàng lông mày của Triệu Giai nhướng lên, hít mạnh một hơi, thật lâu sau, đột nhiên vỗ bàn một cái, nói: - Binh Bộ Thượng thư đâu?

- Có vi thần.

Binh Bộ Thượng thư Đào Sầm vội vàng đứng ra.

Triệu Giai chỉ Đào Sầm nói: - Ngươi thân là Binh Bộ Thượng thư, chưởng quản chuyện võ cử, vì sao không nhắc nhở trẫm?

Đào Sầm vội vàng giải thích: - Hoàng thượng, võ cử là ba năm thi một lần.

Triệu Giai cả giận nói: - Năm nay là năm thứ ba, nhưng ngươi dường như không chút chuẩn bị, nếu không phải Tần Thiếu tể nhắc nhở thì ngươi còn chuẩn bị đến khi nào nhắc đến. Rốt cuộc ngươi có chuẩn bị không. Y là một Hoàng đế vô cùng coi trọng quân sự, võ cử này chắc chắc không thể bỏ phế.

- Vi thần đáng chết.

Đào Sầm phủ phục trên đất, nước mắt tuôn rơi nói: - Hoàng thượng, là vi thần vô năng, vi thần không còn mặt mũi nhắc đến chuyện này trước mặt Hoàng thượng, xin Hoàng thượng trị tội.

Hức, tên này cũng đạt cấp bậc ảnh đế nha, nước mắt nói đến là đến, xem ra ta phải trở về luyện thêm, bằng không thì lấy gì đấu với các ngươi hả. Lý Kỳ liếc nhìn Đào Sầm, thầm nghĩ Binh Bộ Thượng thư vốn là người của Tần Cối, Tần Cối là người cẩn thận như vậy, không thể phạm sai lầm cấp thấp này được, hại người của mình, xem ra y thật sự sắp xuất chiêu rồi.

Sắc mặt Bạch Thiển Dạ cũng trở nên vô cùng ngưng trọng, ngay cả Binh Bộ Thượng thư cũng mang ra, rất rõ ràng là Tần Cối dự định xuất chiêu, trong lòng thầm nghĩ, phu quân thật sự là liệu sự như thần, lúc này vừa vặn qua năm, y liền ra tay.

Từ sau khi đi sứ Yến Vân, Triệu Giai thấy phiền nhất chính là hở một chút lại quỳ xuống khóc lớn, mày rồng khẽ nhíu, khiển trách:

- Khanh đường đường là Binh Bộ Tượng thư, dáng vẻ này còn ra thể thống gì, mau đứng lên cho trẫm.

- Vi thần tuân mệnh.

Ảnh đế à, vừa hô ngừng liền ngừng. Đào Sầm nghe thấy trong giọng nói của Hoàng thượng có vẻ chán ghét, làm sa còn dám khóc, vội vàng đứng lên.

Triệu Giai tức giận hừ một tiếng, nói: - Vừa rồi ngươi nói vậy là sao?

Đào Sầm nói: - Khởi bẩm Hoàng thượng, từ sau khi vi thần nhậm chức, thì phát hiện võ học chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Vi thần vốn cho rằng là do chịu ảnh hưởng của việc quân Kim nam hạ, nào biết là hai năm qua, võ học vẫn không chút khởi sắc nào, trong đó học sinh chỉ cóchỉ có

Võ học có thể nói là trường quân sự của triều Tống, cũng là học viện quân sự đầu tiên trên đời, bắt đầu từ cải cách của Vương An Thạch, trường này đề xuất giáo dục trường học phải "cần chuyên môn, kiêm văn võ", thiết lập võ học ở Đông Kinh, truyền dạy kiến thức quân sự, lấy "Võ kinh thất thư" làm tài liệu giảng dạy.

Thanh âm Triệu Giai lạnh lùng nói: - Chỉ có bao nhiêu?

- Chỉ có hai mươi mốt người.

- Cái gì?

Triệu Giai cực kỳ sợ hãi nói: - Chỉ có hai mươi mốt người?

- Vi thần vô năng.

- Trẫm đã nhìn ra rồi.

Triệu Giai giận đến lửa giận bốc cao, một câu nói thì suýt chút hù chết Đào Sầm rồi.

Lý Kỳ liếc nhìn Tần Cối, thầm nghĩ, Tiểu Tần, nếu ngươi còn không ra thì e rằng tiểu đệ của ngươi sẽ bị dọa đến ngất đi đó.

Quả nhiên, Tần Cối bước ra nói:

- Xin Hoàng thượng bớt giận, vi thần cho rằng sự tuột dốc của võ học không liên can gì đến Đào Thượng thư cả.

Triệu Giai nghe thấy trường quân sự của mình chỉ có hai mươi mốt người thì đã sắp giận điên lên, nói chuyện vô cùng xung động, nói: - Vậy khanh chỉ trẫm vô năng sao?

- Vi thần không dám.

Tần Cối cả kinh, y gần như không ngờ là Triệu Giai lại tức giận lớn như vậy, sau lưng ướt đẫm, nhưng tên đã lên dây thì không thể không bắn nha, điều chỉnh hô hấp mới nói: - Võ học lần đầu tiên bắt đầu từ năm Khánh Lịch thứ ba, nhưng không được trăm ngày thì vì không thu nhận đủ học học mà bị bỏ quên, cho đến năm Hi Ninh thứ năm mới khôi phục, vì thế triều đình đưa ra rất nhiều điều kiện hậu đãi, nhưng một năm nhiều nhất mới chiêu mộ được vỏ vẹn hai trăm người, so với Thái Học Viện, thật sự là một trời một vực.

- Tới giữa năm Tuyên Hòa, chiến sự không ngừng, học viên của võ học không ngừng giảm đi, bởi vì dân chúng đều không cho phép nhi tử của mình báo danh võ học. Khi đó thần còn ở Thái Học Viện, từng tạm thời điều qua học võ học, số người khi đó đã không đủ một trăm người. Đến khi quân Kim nam hạ, học sinh võ học sợ bị điều ra tiền tuyến, thế là lần lượt rút lui, từ sau đó võ học liền không gượng dậy nổi.

Triệu Giai long nhan đại nộ, nói: - Buồn cười, buồn cười, Võ Học thiết lập làm gì? Còn không phải là bảo vệ quốc gia, nhưng những học sinh kia không ngờ vừa thấy chiến sự liền lần lượt rút lui, đám người này trẫm còn cần làm gì, rút càng tốt, rút càng tốt. Binh Bộ Thượng thư, khanh lập tức trình danh sách những người này lên cho trẫm, những người này cả đời không được vào triều làm quan, bao gồm cả đời sau của bọn họ, thật sự là tức chết trẫm mà.

Bình luận

Truyện đang đọc