BẮC TỐNG PHONG LƯU

Vì có thể ở lại Hàng Châu cùng mẹ con Lý Sư Sư lâu hơn mấy ngày, Lý Kỳ là nghiêm trọng gò ép lộ trình của chính mình, làm cho hắn lại phải điên cuồng chạy đi rồi, một nắng hai sương, tất nhiên là không phải nói đùa.

Lần này chạy nhanh chạy chậm, Lý Kỳ rốt cục ở thời điểm trước khi đến cửa ải cuối năm chạy về tới Đông Kinh Biện Lương.

Quả thực là không dễ dàng a!

Nhưng mấy người Quý Hồng Nô và Phong Nghi Nô cũng không có trách cứ Lý Kỳ, đối với các nàng, kỳ thật chỉ cần Lý Kỳ có thể bình yên vô sự trở về, đó là cũng đã đủ rồi, làm sao còn dám yêu cầu xa vời gì nữa, ngày đó các nàng cũng không làm phiền Lý Kỳ, sau khi ăn cơm xong, khiến cho Lý Kỳ sớm chút trở về phòng nghỉ ngơi, bởi vì sáng sớm mai Lý Kỳ còn phải vào triều phục mệnh nữa.

Hôm sau.

Trong đại điện của hoàng cung.

Triệu Giai rất vui vẻ nha, y đã sớm nhận được thư của Lý Kỳ gửi đến, biết toàn bộ Sơ Lặc đã tạm thời thuộc về Đại Tống, cũng nhận được hàng thư của Đông Nữ Quốc, đối với việc này cực lực tán thưởng Lý Kỳ một phen, nhưng cũng không thâm nhập đàm luận, dù sao việc này trong lén lút có rất nhiều giao dịch không thể để người khác nhận ra được, không hay nếu lấy đến trên đại điện thương lượng, y lại hỏi: - Xu Mật Sứ, trẫm chỉ là cho ngươi đi đến Thổ Phiên chấp hành nhiệm vụ, nhưng ngươi vì sao lâm thời thay đổi tuyến đường từ phủ Thành Đô đến Hàng Châu vậy?

Đương nhiên là thăm vợ với con gái của ta a! Lý Kỳ đứng ra, lộ ra một bộ sắc mặt ưu quốc ưu dân, nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần chỉ vì ở phủ Thành Đô có nghe được một ít tin tức tiêu cực ở Hàng Châu, vì thế mới nghĩ đi tìm hiểu đến tột cùng ra sao thôi.

Triệu Giai ồ một tiếng, hỏi: - Tin tức tiêu cực gì vậy?

Lý Kỳ lập tức giản lược nói lại một lần tình huống ở Hàng Châu, kỳ thật việc này Triệu Giai đã sớm biết, từ ngày Lý Kỳ đi đến Lập Pháp Viện ở Hàng Châu thì đã phái người nói chuyện ở Hàng Châu cho y rồi, y đây chỉ là nói cho các đại thần khác nghe thôi.

Nhưng mặc dù chuyện này đã nói trước cho Triệu Giai, nhưng khi nghe được về Hàng Châu trong miệng Lý Kỳ, vẫn nhịn không được cảm thấy chấn động, y chưa từng đi đến Hàng Châu, không biết được rằng Hàng Châu đã giàu có như thế, có thể sánh ngang với Biện Lương rồi, trong lòng y vừa mừng vừa sợ. y nói: - Trẫm thật sự là không thể tưởng được. Đám dân chúng này giàu có rồi, cũng sẽ có nhiều phiền toái như vậy, dân chúng Hàng Châu yêu cầu mở hai mươi khu học viện, trẫm phi thường có thể lý giải, nhưng triều đình có định hướng tính toán của triều đình, tuy rằng việc này chưa tính là chuyện xấu, nhưng triều đình cũng không thể để mặc bọn họ được, Xu Mật Sứ, vậy là ngươi đã giải quyết như thế nào rồi?

Lý Kỳ lại nói lại một lần cho Triệu Giai về kế hoạch thành học viện.

Triệu Giai nghe vậy liên tục gật đầu, nói: - Kế hoạch này tốt lắm. không những thỏa mãn được nhu cầu của dân chúng Hàng Châu, còn có thể giảm bớt không ít gánh nặng cho triều đình, đồng dạng, kế hoạch thành học viện cũng có thể dùng ở Biện Lương, Dương Châu, Tô Châu và những nơi khác, nếu như một mặt cổ vũ tư nhân thành lập học viện, việc này dường như đối với bọn họ có chút khó khăn, chi phí khổng lồ sẽ làm cho thương nhân trong thiên hạ chỉ nhìn thôi đã e sợ, nhưng phổ cập học viện là chính sách cực kỳ trọng yếu trong những năm gần đây của triều đình. Nhất định phải chấp hành xuống dưới, chọn dùng phương pháp quan dân hợp tác, có thể nói là một công đôi việc.

- Hoàng thượng thánh minh.

Quần thần cùng nhau hô lớn.

Triệu Giai cười gật đầu, lại nói: - Nhưng bởi vậy có thể thấy được, Lập Pháp Viện vẫn còn có rất nhiều chỗ không hoàn thiện, đến tột cùng chức trách của Lập Pháp Viện là gì đây? Y đột nhiên quay đầu nói với mao thư: - Mao ái khanh.

Mao Thư vội vàng đứng ra:

- Có vi thần.

Triệu Giai nghiêm mặt nói: - Dự tính ban đầu khi thành lập Lập Pháp Viện vẫn là nhằm vào luật pháp của Đại Tống ta, đây mới là nhiệm vụ chủ yếu của các ngươi, Lập Pháp Viện các ngươi cũng nhất định phải ghi nhớ trong lòng. Có một số việc nên lảng tránh thì phải lảng tránh, bằng không cứ kéo hết mọi việc vào người, như vậy chẳng những sẽ làm cho trẫm rơi vào quẫn cảnh. Chỉ sợ cũng sẽ nguy hiểm cho danh dự của Lập Pháp Viện đấy.

Ngữ khí của y tuy rằng cực kỳ bình thản, nhưng những lời này tuyệt đối là ý vị sâu xa.

Nói trắng ra chính là tranh chấp giữa hoàng quyền và luật pháp.

Triệu Giai vẫn là cường điệu quốc sách làm trọng, ích lợi của quốc gia là lớn nhất, luật pháp chỉ là luật pháp thôi, không thể thao túng được quốc sách, nếu như hiện tại Lập Pháp Viện của ngươi can thiệp đến quốc sách, như vậy thì kẻ mất mặt chính là Lập Pháp Viện ngươi, mà tuyệt đối không phải là Hoàng đế đâu.

Trong lòng Mao Thư sao có thể không rõ được, y chặn lại nói: - Vi thần nhất định ghi nhớ những gì Hoàng thượng giáo huấn.

Triệu Giai gật đầu, lại cất cao giọng nói:

- Tuy rằng Xu Mật Sứ nói đến dân chúng Hàng Châu giàu có làm cho người ta giật mình, đây là chuyện tốt, nhưng các ngươi cũng không thể đắc chí, Hàng Châu giàu lên, đây là điều tất nhiên thôi, nhưng các châu huyện ở phía tây bắc Đại Tống ta, các nơi vừa thu phục được ở Thổ Phiên, còn có hai quận Nam Ngô, Đại Lý cũng là vô cùng nghèo khó đấy, làm thế nào để thống trị cho tốt những địa phương này, chính là đại sự hàng đầu của triều đình, các ngươi cũng nên chuyển ánh mắt từ Giang Nam đến những châu huyện cằn cỗi này.

- Vi thần tuân mệnh.

Quần thần cùng đồng loạt đáp lại.

Triệu Giai lại nói: - Về chuyện dân tuyển quan ---?

Tần Cối đột nhiên đứng ra nói: - Hoàng thượng, dân tuyển quan chính là do Xu Mật Sứ đầu tiên đề xuất ra, mà một đám dân chúng tuyển ra tới quan viên này, vừa vặn chính là xuất từ tay vi thần, tại lúc ấy, vi thần là tuyệt đối ủng hộ, nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, đấy chỉ là kế tạm thời thích nghi, sao có thể sử dụng lâu dài được, hiện giờ bốn biển thái bình, hết thảy quy về bình thường, chế độ cũng nên quy về bình thường, nếu cứ để chế độ hỗn độn, sẽ tạo thành phiền toái rất lớn, chuyện ở Hàng Châu vừa lúc có thể thuyết minh cho điểm này.

Nếu như chọn dùng chế độ dân tuyển quan, vậy thì Lại bộ còn có việc gì nữa, trực tiếp để dân chúng tuyển chọn là được rồi, Tần Cối đã mất đi Hình bộ, giờ Lại bộ nói cái gì cũng không được, y nhất định là phải phản đối chế độ dân tuyển quan đấy, đây là điều không thể nghi ngờ gì cả.

Triệu Giai thoáng gật đầu, hai đầu lông mày cũng lộ ra một chút do dự.

Bạch Thiển Dạ đứng ra nói: - Lời ấy của Tần Thiếu Tể sai rồi, không sai, ban đầu ở Giang Nam bắt đầu dùng dân tuyển quan đích thật là kế tạm thích ứng, nhưng nghe nói những quan viên này cai trị những địa phương đó rất tốt, đối với loại quan viên như này, triều đình hẳn là nên thưởng cho, mà hiện giờ triều đình chẳng những không thưởng, ngược lại còn đuổi việc bọn họ, việc này nói đến lý đến tình đến pháp đều là không thể nào nói nổi rồi, việc này còn có thể làm tổn thương dân tâm sâu sắc, sẽ tạo thành ảnh hưởng tiêu cực rất lớn đối với triều đình.

Tần Cối dùng lý lẽ để tranh giành: - Nhưng bất luận là lý do gì, cũng không thể lấy đến biện hộ cho việc dân chúng Hàng Châu quấy nhiễu quan viên nhậm chức được, nếu không cho bọn họ nhận lấy sự trừng trị thích đáng, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ làm mọi việc trầm trọng thêm, nếu có một ngày, bọn họ yêu cầu đổi mới Thiếu Tể, đổi mới Xu Mật Sứ, cùng với đổi Tam Ti Sứ, triều định liệu có phải cũng muốn nghe theo bọn họ hay không, không có quy củ mà thành có lý ư? Chế độ chính là chế độ, điều này sao có thể dễ dàng thay đổi được, bằng không thì triều đình còn có uy tín gì nữa, hiện giờ vấn đề không còn đơn thuần là đám quan viên được tuyển ra này nữa, mà là dân chúng Hàng Châu không coi ai ra gì, triều đình dường như đã quá dung túng cho bọn họ rồi, lấy việc bọn họ coi trời bằng vung, nếu cứ tiếp tục thế này, vậy thì hỏng mất.

Y đương nhiên trước đó đã nghe được tiếng gió, không cần nghĩ, y khẳng định rất không thoải mái, việc điều động quan viên ở Hàng Châu, đều là do y hao phí không ít tinh lực đi an bài, nhưng lại bị dân chúng Hàng Châu nơi chốn quấy nhiễu, không muốn hợp tác, làm cho quá trình thẩm thấu của y chậm chạp không thể thành công, điều này làm cho y vô cùng căm tức, lão tử đường đường là Tể tướng, an bài một tri huyện thôi mà khó khăn đến vậy, trong mắt các ngươi còn có Tể tướng này nữa sao.

Triệu Giai gật đầu nói: - Thiếu tể nói không sai, bất luận lý do gì cũng không thể biện hộ cho việc dân chúng quấy nhiễu quan viên nhậm chức được, cứ để việc này phát triển, vậy thì triều đình còn quản lý quốc gia như thế nào, nhưng việc này trẫm không nghĩ trách tội lên trên người dân chúng, Âu Dương Triệt làm tri phủ Hàng Châu, bụng làm dạ chịu thôi.

Ngụ ý chính là Âu Dương Triệt phải chịu tội.

Đương nhiên, Triệu Giai vẫn cực kỳ thích Âu Dương Triệt, cùng lắm chính là hạ xuống một đạo thánh chỉ răn dạy Âu Dương Triệt thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc