BẮC TỐNG PHONG LƯU

- La la la…

Lý Kỳ tâm trạng cực tốt, khẽ hát vài tiếng, đang lúc muốn về phòng riêng, nhưng khi hắn vừa mới bước tới đường đi vào trong thì bỗng nhiên nhìn thấy hai bóng người lén lén lút lút đi đến, sắc mặt hắn căng thẳng, vội vàng xoay người chuồn đi.

- Lý Kỳ (Đại ca).

Lưng vừa mới quay đi, phía sau đã truyền đến giọng nói của Cao Nha Nội và Cửu Thiên Hồng.

Sao lúc nào ta cũng như thế này? Đi đến đâu cũng đụng phải hai tên rắc rối này. Lý Kỳ đành quay người lại, đợi hai người đến gần, nhỏ giọng nói:

- Chuyện của các ngươi thế nào rồi?

Cao Nha Nội cười hắc hắc, nói:

- Chuyện nhỏ như này, sao có thể làm khó được Nha Nội đây, đảm bảo là thuốc công hiệu.

Về phương diện này, Lý Kỳ vẫn rất tin tưởng đối với y, nói:

- Vậy tốt. Ta phải đi trước đây, trận đấu sắp được bắt đầu rồi.

- Đừng mà.

Cao Nha Nội cười ha ha, nói:

- Đi đi đi, ta dẫn ngươi đi xem một trò thú vị.

Hồng Thiên Cửu cười gian nói:

- Đại ca, huynh tuyệt đối đừng khách khí với đệ.

Ta khách khí con khỉ. Lý Kỳ hồ nghi nhìn hai người, miệng mới hé ra, còn chưa kịp phát ra tiếng đã bị hai người đẩy đi về phía sau.

- Ay ay ay, hai ngươi đừng đẩy mà, ta đi là được chứ gì.

Hồi lâu.

Lý Kỳ ngồi xổm trong một góc, buồn bực nói:

- Ta nói hai ngươi điên rồi phải không? Không dưng lại chạy đến cạnh nhà xí làm gì?

Cao Nha Nội phất tay nói:

- Ngươi trước đừng lên tiếng, cứ đợi đi rồi ngươi sẽ biết.

Lý Kỳ tức giận nói:

- Hiệp đấu sau đã sắp bắt đầu rồi. Hoàng thượng còn đang chờ ta nữa.

Hồng Thiên Cửu ngô nghê nói:

- Đợi huynh làm chi?

- Ách... Không có gì.

Một lát sau, trước tiên là nghe thấy hai tiếng rên rỉ, sau đó thì thấy hai người vội vàng hấp tấp chạy vào.

Cao Nha Nội hưng phấn nói:

- Đến rồi, đến rồi.

Lý Kỳ căng mắt nhìn. Người tới chính là hai người chủ lực hiệp sau của Tề Vân xã, chỉ thấy hai người che bụng, khom lưng, mặt vặn vẹo đến sắp biến dạng. Không khỏi không bật cười. Nói:

- Các ngươi muốn cho ta xem cái này à, ta rất có lòng tin đối với các ngươi, không cần tới đây.

Hồng Thiên Cửu cười ha hả nói:

- Huynh lại nhìn sẽ biết.

Lý Kỳ tò mò nhìn lại, chỉ thấy hai người kia nhằm thẳng về phía nhà xí, mà xông vào, nhưng mỗi một cái nhà xí đều đóng chặt cửa.

Đông đông đông.

- Có người.

Đông đông đông.

- Có người.

- Ôi, ôi, sao mà tất cả đều kín người hết rồi, vị kia lão huynh ở bên trong kia, ngươi còn muốn ngồi tới bao lâu đây.

- Không biết.

- Nhanh lên đi, ta nhịn không nổi rồi.

- Hắc. Việc này có thể mau sao? Ngươi an tâm mà chờ đi.

- Bên ngoài ầm ĩ chuyện gì đó? Thật là, làm ảnh hưởng đến việc ta đi ngoài rồi.

- Lão huynh à, hay là ngươi hãy nhường trước đi.

- Việc này có thể nhường được sao?

Phốc phốc.

Một tiếng rắm vang lên.

Lý Kỳ nhìn bộ dạng hai người kia, không khỏi bật cười, chiêu này thật đúng là chế nhạo, nhỏ giọng nói:

- Ở trong nhà xí đều là người của các ngươi à?

Cao Nha Nội ha hả nói:

- Chính là đám Tiểu Thiên. Hai tên này vậy mà lại giúp cho Vương Tuyên Ân đối đầu bọn ta, ta phải chính đốn lại bọn chúng cho tốt.

Hai người kia đều ngồi chồm hổm trên mặt đất, khuôn mặt đỏ bừng lên, đau khổ muốn chết.

Lý Kỳ bỗng nhiên nói: -

- Hình như còn thiếu một người nữa.

Cao Nha Nội nhíu mày. Nói:

- Đúng rồi, vẫn còn một người. Chẳng lẽ tên hầu kia đã quên?

Hồng Thiên Cửu nói:

- Không thể đâu. Chúng ta đã dặn đi dặn lại, kêu đám hạ nhân đó rắc Tả Vân Tán của ca ca vào chén của ba người bọn họ.

Vừa dứt lời. Thì thấy lại có một thêm người vội vã đi đến. Cao Nha Nội hưng phấn nói:

- Đến rồi, đến rồi, ha ha, người này đến là đông đủ.

- Xã trưởng?

- Các ngươi cũng ở đây à?

Ba người mắt lớn trừng mắt nhỏ. Giờ khắc này tâm hồn của bọn họ tương thông, cảm nhận sâu sắc được chuyện đau khổ nhất trên đời.

- Ôi, ôi. Ta nhịn không nổi.

Ngữ khí của xã trưởng cũng không tốt được như hai tên thủ hạ, ra sức gõ cửa, nói lớn:

- Mau lên, mau lên.

Nhưng ngữ khí của người ở bên trong càng ngang ngược hơn:

- Ngươi hét cái gì? Có tin lão tử đánh ngươi không?

Xã trưởng nhất thời chột dạ, thầm nghĩ, chắc bên trong không phải là đại nhân vật gì đó chứ. Nhưng cái bụng trướng đau thì không để y suy nghĩ nhiều.

Phù phù phù.

- Ôi.

Một người hai chân khẽ cong, xấu hổ vô cùng nói:

- Ta nhịn không nổi.

Nói xong y liền chạy ngay ra ngoài.

Hai người còn lại liếc nhìn nhau một cái, cũng vội vàng chạy ra bên ngoài.

Đợi ba người vừa ra ngoài, ba người ở trong góc thật sự không nhịn nổi, bật cười ha hả. Lý Kỳ cười nói:

- Chủ ý này là Tiểu Cửu nghĩ ra đúng không?

Hồng Thiên Cửu vò đầu cười mà không nói.

Lúc này, đám người Lục Thiên cũng đi ra, cười nịnh nói:

- Nha Nội, đệ làm việc này thế nào?

Cao Nha Nội phất tay nói:

- Các ngươi nghỉ ngơi một lát là được, Tả Vân Tán của ta uy lực không chỉ có vậy, lát nữa tiếp tục vào trong đợi đi.

- A.

Đám người Lục Thiên đều là ngu ngốc.

Hồng Thiên Cửu hiếu kỳ nói:

- Lý đại ca, sao huynh cứ phải đợi tới hiệp sau mới động thủ, sao không hạ thủ ngay lúc mới bắt đầu, nếu như vậy, chúng ta có thể kiếm nhiều hơn mà.

Lý Kỳ cười nói:

- Ta cũng nghĩ vậy, nhưng nếu chúng ta đã nghĩ đến việc lợi dụng thời gian giải lao để động thủ, vậy thì đối phương cũng có thể nghĩ được, giả dụ bọn họ thấy hiệp đầu tiên không thích hợp, nhất định sẽ làm gì đó, nếu như vậy, thì chúng ta sẽ bị động, bây giờ chúng ta đa đứng ở thế bất bại rồi, ngươi đã biết đủ rồi.

Trở lại phòng riêng, Tống Huy Tông liền hỏi:

- Lý Kỳ, ngươi đi nhà xí mà sao lâu như vậy?

Lý Kỳ nửa thật nửa giả nói:

- Hoàng thượng có điều không biết, cũng không biết hôm nay có gió gì thổi, nhà xí làm ăn cực kỳ tốt, thần phải xếp hàng rất lâu mới có thể giải thoát, các vị, nếu các vị muốn đi nhà xí, thì đi nhanh đi, để trễ là không có chỗ đâu.

Nói tới đây hắn lại không nhịn được mà lén cười trộm một cái.

Tống Huy Tông nghe hắn nói lung tung, liếc nhìn hắn vẻ không vui, vung tay nói:

- Ngồi đi.

Lý Kỳ cười ha hả, đi tới, đưa mắt liếc nhìn Cao Cầu một cái, Cao Cầu hơi hơi hé mắt, trong mắt phát ra một ánh nhìn đầy vẻ mong đợi.

Một lát sau, hiệp đấu sau cuối cùng cũng bắt đầu, Lý Kỳ đưa mắt hướng về phía Tề Vân xã, chỉ thấy ba người hồi nãy đã thành tôm tép yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, ngồi thở phì phò trên ghế.

Rất nhanh, cầu thủ của hai đội đã đi lên đến sân đấu. Nhưng toàn bộ hai chủ lực trong hiệp sau của Tề Vân xã đều được thay đổi, do hai người bề ngoài khôi ngô thay thế bổ sung.

Lý Bang Ngạn hiện giờ đúng là vô cùng căng thẳng, nhìn thấy Tề Vân xã đã thay người, hoảng sợ nói:

- Sao bên Tề Vân xã lại thay người rồi, ôi, sao có thể dễ dàng thay người bừa bãi được.

Tên ngu ngốc nhà ngươi, nếu như không thay người, thì các ngươi xong rồi. Lý Kỳ cười nói:

- Tả tướng, hiệp đầu hai người đó biểu hiện bình thường, không có gì nổi bật, nghĩ tất xã trưởng đã không nhìn thêm được nữa, dứt khoát thay người thử xem.

Bình luận

Truyện đang đọc