BẮC TỐNG PHONG LƯU

Đại trướng quân Tống.

- Báo. Khởi bẩm Hoàng thượng, năm vạn viện quân của quân Kim đã tới rồi, hơn nữa Dương tướng quân khi tấn công huyện Trường Thành, bỗng nhiên gặp phải sự phản kháng mãnh liệt của viện quân quân Kim. Hiện giờ đã bị đại quân quân Kim vây khốn ở Bạch Đăng sơn.

Bởi vì Dương Tái Hưng chính là cắt đứt đường lui của quân Kim, công hạ Bạch Đăng sơn, Ngưu Bì Quan, y lại đánh tới huyện Trường Thanh. Huyện Trường Thanh này chính là huyện Dương Cao hậu thế, cũng chính là một vùng độc lập. Nơi này càng khó đánh. Đúng lúc khiêu chiến, Hoàn Nhan Tông Can bỗng nhiên từ Dã Hồ Lĩnh nhập quan, chạy thẳng tới Vân Châu, trung hợp gặp được Dương Tái Hưng đang tiến đánh huyện Dương Cao.

Mặc dù Dương Tái Hưng dũng mãnh, nhưng không ngờ viện quân quân Kim lại chạy nhanh như vậy, nhất thời không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, bị Hoàn Nhan Tông Can đánh bại, rút lui về Bạch Đăng sơn. Hoàn Nhan Tông Can thuận thế liền bao vây yếu đạo của Bạch Đăng sơn.

Triệu Giai vừa nghe nói, sắc mặt hoảng sợ, viện quân quân Kim so với họ dự tính thì đã đến sớm hơn một chút.

Lý Kỳ vừa mới từ Hồn Nguyên trở về nghe thấy Sát nhân cuồng ma bị bao vây, liền nói: - Mau cử binh lính đi cứu viện.

- Không được.

Tông Trạch nói: - Hoàng thượng, Xu Mật Sứ chớ có sốt ruột, đây chính là hai kỹ xảo của quân Kim thường dùng. Hiện tại viện quân quân Kim đã tới rồi, Hoàn Nhan Tông Hàn tất sẽ không thể thủ thành, họ nhất định sẽ tổ chức phản công lớn. Nếu chúng ta chia quân ra, vậy chúng ta sẽ bị nguy hiểm. Địa thế Bạch Đăng sơn hiểm yếu, Dương Tái Hưng dựa vào địa thế hiểm yếu mà cố thủ, quân địch muốn tiêu diệt họ cũng rất khó. Chờ tới khi Trương tướng quân hồi viện, có thể giải vây được cho Dương Tái Hưng. Chúng ta bây giờ phải lập tức rút lui, chớ để quân Kim cắt đứt đường lui của chúng ta.

Lý Kỳ vừa nghe thấy thế, trong lòng thầm nghĩ, phải chờ đám người Trương Tuấn. Nếu như thế thì phải chờ tới ngày tháng năm nào? Nhưng hắn cũng biết, lúc này nên lấy đại cục làm trọng, dù sao Hoàng đế cũng ở đây, không thể có bất kỳ sơ suất nào được.

Bởi vì quân Tống hiện giờ đang thực sự nguy cấp, đại quân chủ lực này đều ở bên trong sông đào bảo vệ thành. Mặc dù cũng không kém lắm, nhưng dùng thuyền nhỏ trải đường, dù sao đi lại cũng bất tiện. Nếu quân Kim vu hồi tới phía sau họ, vậy thì quá nguy hiểm. Hiện giờ họ không phải là trận hình phòng thủ, không thể nghĩ giống như trận hình vững như bàn thạch của Chiết Khả Cầu trước đây, phải nhanh chóng rút lui.

Tông Trạch liền hạ lệnh, toàn quân rút lui ba dặm.

Trong thành Vân Châu.

- Tông Can, ngươi cũng đã tới rồi, nếu chờ thêm vài ngày nữa, ngươi cứ chờ mà nhặt xác cho ta đi.

Người vui nhất lúc này không ai khác chính là Hoàn Nhan Tông Hàn. Lá bài tẩy của gã đã đạt tới cực hạn rồi. nếu viện quân còn chưa tới, gã chỉ có hai con đường, một chính là đột phá vòng vậy, quay trở về quê hương. Hai là cùng tồn vong với Vân Châu.

Hoàn Nhan Tông Can vừa nghe Hoàn Nhan Tông Hàn nói ra lời này, trong lòng cũng thấy kinh hãi, thầm nghĩ, xem ra Nam triều không còn là Nam triều của ngày xưa rồi, nếu không cũng không thể đánh cho Hoàn Nhan Tông Hàn thành ra như vậy, liền nói: - Ta nghe nói Cổ Bắc Khẩu thất thủ, do đó đã dẫn đại quân đi nhanh, còn Tông Bàn đang thống lĩnh đại quân áp tải lương thảo tới bên này.

Hoàn Nhan Tông Hàn giơ tay nói: - Không cần chờ hắn ta nữa, chúng ta lập tức phản công, quyết không thể để cho quân địch có cơ hội nghỉ ngơi.

Hoàn Nhan Tông Can gật đầu nói: - Ta cũng là có ý này.

Hoàn Nhan Tông Can này chính là con thứ của Hoàn Nhan A Cốt Đả, văn võ song toàn, chiến công hiển hách. Cùng với Hoàn Nhan Hi Doãn có thể nói là tả hữu Thừa tướng. Y cũng biết đây là cơ hội phản công tốt nhất.

Một khi Hoàn Nhan Tông Bàn tới, quân Kim thực sự là có quốc lực, tất cả đại tướng đều tới.

Nói xong, ánh mắt của Hoàn Nhan Tông Can bỗng chớp chớp vài cái.

Hoàn Nhan Tông Hàn vẫy tay về phía chúng tướng sỹ, nói: - Các ngươi lui xuống trước đi.

Chờ sau khi chúng tướng sỹ lui xuống rồi, Hoàn Nhan Tông Can mới nói: - Tông Hàn, Bệ hạ e là không xong rồi.

Hoàn Nhan Tông Hàn nhíu mày hỏi: - Vậy Bệ hạ lập ai lên làm Am Bản Bột Cực Liệt?

Hoàn Nhan Tông Can cười nói: - Bệ hạ đã lập Hợp Thứ làm Am Bản Bột Cực Liệt. Đây cũng là vì sao Bệ hạ lại phái Hoàn Nhan Tông Bàn xuất kinh tới cứu viện.

Hoàn Nhan Tông Hàn vừa nghe thấy thế, liền vui mừng nói:

- Như vậy thì ta yên tâm rồi.

Quyết định này của Hoàn Nhan Thịnh cũng chính là tỏ ý hoàng quyền lại một lần nữa rơi vào trong tay của bên phía Hoàn Nhan A Cốt Đả. Kỳ thực Hoàn Nhan Tông Hàn không cùng mạch với Hoàn Nhan A Cốt Đả. Y là nhánh xa của Hoàn Nhan Thị, cũng chính là bên cạnh. Nhưng thủ đoạn của Hoàn Nhan Tông Bàn lợi hại, văn võ song toàn. Mà Hợp Thứ đó kém hơn một chút, tuổi tác còn khá trẻ, dễ khống chế, cho nên ngay từ đầu Hoàn Nhan Tông Hàn đã ủng hộ là Hợp Thứ lên ngôi.

Trong lòng Hoàn Nhan Thịnh cũng hiểu, con trai mình Hoàn Nhan Tông Bàn nghiêng về Hợp Thứ. Nhưng hiện giờ kẻ thù bên ngoài, ông ta nhất định phải trấn an những đại tướng này của Hoàn Nhan Tông Hàn.

Hoàn Nhan Tông Can lại nói:

- Vốn Bệ hạ là muốn đại quân Hoàng Long phủ ta áp giải lương thực đi cứu viện, để Tông Bàn dẫn binh mã của Đại Định phủ đi cứu viện. Nhưng ta sợ Tông Bàn không thể tận lực cứu viện, do đó đã thỉnh cầu Bệ hạ, để ta dẫn quân đội Đại Định phủ đi cứu viện.

Hoàn Nhan Tông Hàn gật đầu, nói: - Mặc dù ta tin chắc Tông Bàn không thể làm được tới mức này, nhưng cuộc chiến này liên quan tới cơ nghiệp của Đại Kim ta, cẩn thận một chút cũng tốt mà. Nhưng những điều này trước tiên cứ đặt sang một bên đã, chúng ta trước tiên phải tiêu diệt quân dịch trước mắt rồi tính tiếp.

Cuộc chiến này chuyển hướng gấp xuống, vốn là quân Kim rơi vào cảnh khốn đốn, chờ viện quân tới, nhưng trước mắt lại trở thành quân Tống rơi vào cảnh khốn cùng, chờ đại quân của đám người Trương Tuấn tới.

Một ngày sau, Hoàn Nhan Tông Hàn và Hoàn Nhan Tông Can tập hợp sáu vạn binh mã, bắt đầu thổi tù và phản công.

Nhưng vừa ra khỏi cửa này, đã bị Tông Trạch dùng hỏa pháo nổ ầm ầm.

Bởi vì Tông Trạch biết cửa phía nam này đã bị chặn rồi, cho nên quân Kim nhất định là phải đi ra từ cửa phía tây và cửa phía đông. Bởi vì ba mặt thành Vân Châu là núi bao quanh, xuất binh từ hai mặt đông, tây, địa thế trật hẹp, binh lực chắc chắn là tập trung, do đó Tông Trạch đã hạ lệnh cho Thần Cơ Doanh dùng hỏa lực ngắm chuẩn xác hai lối này. Một khi quân Kim xuất hiện, sẽ oanh kích bọn chúng.

Lối đi trật hẹp như vậy, đối mặt với hỏa lực quân Tống, quân Kim chỉ có thể rút lui, đưa ra phương án phản công khác, cử một vạn người đi thu phục huyện Tả Vân. Ở đây đã bị Lưu Kỹ công chiếm rồi, lại chia quân ra thành hai đường, đi đường vòng ra.

Nhưng điều này đã tạo cho quân Tống có cơ hội nghỉ ngơi. Trên mảnh đất Đại Đồng rộng lớn bố trí xong trận hình.

Hoàn Nhan Tông Hàn rất hiểu trận này không thể phá được, dù có xông ra thế nào cũng khó mà thực hiện được, thậm chí cũng không dám nép một bên, chỉ là sẽ bao vây hoàn toàn lấy nó, sau đó chia ra một vạn binh mã. Binh chia hai đường, một đường tấn công Hồn Nguyên Châu, một đường tấn công Ứng Châu, Sóc Châu. Ngoài ra còn dặn dò họ, bao vây thành trì, trước tiên công chiếm đê đập, cắt đứt đường sông của quân Tống, như vậy lương thảo của chúng sẽ không thể đi theo đường nước được, nhất định sẽ cắt đứt cứu viện của quân Tống. Đương nhiên, cũng cần phải chú ý địa lôi.

Triệu Giai cũng không định đi, chiến tranh đánh tới bước này, hai bên đều đã chém giết đỏ cả mắt rồi, nếu ai nhường người đó thì thua, huống hố họ bây giờ vẫn còn chưa có thua, chỉ là bị bao vây mà thôi, là một cánh đội xe, sẽ có giác ngộ bị bao vây. Hơn nữa họ cũng không phải là cô quân xâm nhập, Trương Tuấn, Chủng Sư Trung, Lưu Cách đang lần lượt chạy tới bên này rồi.

Cứ như vậy, chiến trường chính lại một lần nữa rơi vào cục diện giằng co, người nào cũng không còn cách nào khác với người kia. Thế cục Bạch Đăng sơn và Hồn Nguyên Châu như vậy sẽ ngày càng trở lên quan trọng. Bởi vì đây đều là con đường nhanh nhất có thể tới Vân Châu. Mà quân đội của Trương, Lưu, Chủng đều ở phía đông và đông bắc của Vân Châu. Quân đội của Chủng Sư Trung gần nhất tất sẽ qua Hồn Nguyên.

Đại tướng Bạt Ly Tốc lại một lần nữa dẫn quân đánh tới Hồn Nguyên Châu. Mấy ngày trước ở đây xem như là đã bị một sự thất bại lớn. Nhưng bây giờ Lý Kỳ không có ở đây, Vương Nham cũng không có dám như Lý Kỳ, xuất thành quyết chiến với quân Kim, chiếm dụng thành lũy. Thành trì phòng ngự kiên cố, tuy nhiên thần uy của Lý Kỳ vẫn còn chưa tiêu tán, các binh lính đều cung phụng nâng niu đồ dùng sinh hoạt hàng ngày của Lý Kỳ. Đối mặt với sự ngóc đầu trở lại của quân Kim, trong lòng cũng không hề sợ hãi. Ta có Kim Đao Trù Vương bảo vệ, ta sợ ngươi sao? Cho dù tử chiến, ta cũng có thể thành tiên.

Trong lúc nguy nan, thần có lẽ không có khả năng xuất hiện, nhưng tín ngưỡng thì có thể tạo nên kỳ tích.

Chỉ có điều tín ngưỡng này có chút kỳ lạ!

Nhưng dù thế nào, tướng sỹ quân Tống cũng đều tự huyễn hoặc bản thân, cảm thấy mình sống dưới ánh hào quang của Trù Vương, dựa vào đó, không sợ sinh tử, không nghĩ tới hậu quả, một lòng giết định. Về phần đầu hàng cái gì, ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới, đơn giản chính là phản bội Kim Đao Trù Vương, chuyện này là không thể được.

Bạt Ly Tốc liên tục tấn công mạnh hai lần, đều gặp phải sự chống đỡ ngoan cường của quân Tống. Bạt Ly Tốc cũng buồn bực, tướng sỹ quân Tống này dường như ai nấy đều đao thương bất nhập, thân trúng hai mũi tên mà không hề kêu than tiếng nào, còn có thể tiếp tục đánh giặc. Đây là quân Tống sao? Người Nữ Chân ta thực sự không có dũng mãnh như vậy, không biết tướng sỹ quân Tống đã rơi vào trạng thái ma nhập, thực sự những lời đó của Lý Kỳ, lại cộng thêm trận đại thắng đó đã khiến cho họ tin tưởng hơn.

Tin Trù Vương, được sống mãi mãi!

Đánh không được, đơn giản chính là một đám quái thai.

Bạt Ly Tốc cũng đã nhìn thấy, nếu không tấn công mạnh được, vậy ta sẽ bao vây các ngươi lại. Do đó Bạt Ly Tốc đã lệnh cho một bộ phận quân đội bao vây lấy Hồn Nguyên huyện, sau đó dẫn quân chủ lực đi bảo vệ đường, chuẩn bị chặn đường, bằng không Chủng Sư Trung sẽ hồi viện.

Đáng tiếc!

Đáng tiếc Lý Kỳ cũng không có nói lời như vậy với quân đội của Dương Tái Hưng, nói không chừng cũng có thể sáng tạo ra kỳ tích.

Dưới chân núi Bạch Đăng sơn, tiếng chiêng trống, tiếng gào thét, âm thanh kỳ quái liên tiếp nổi lên.

Trên Bạch Đăng sơn tiếng ngáy vang như sấm rền.

Chỉ thấy một tráng sỹ thân hình cực kỳ cao lớn, mặc giáp "đỏ", ôm một cây thương khổng lồ, dựa dưới gốc cây, nằm ngáy o o, tiếng ngáy không ngừng vang lên.

Bình luận

Truyện đang đọc