BẮC TỐNG PHONG LƯU

Triệu Giai lắc đầu nói: - Chứng cớ thật ra ta không có, nhưng ta hiểu rất rõ ngươi rồi, kế sách bực này cũng chỉ có ngươi có thể nghĩ ra được, Thái sư sẽ không thể nghĩ được việc dùng một con chó đi dẫn Vương Phủ mắc mưu. Nói xong y lại hít một tiếng, nói tiếp: - Kỳ thật ta vẫn luôn hy vọng ngươi và Vương Phủ có thể biến thù thành bạn, nhưng thật không ngờ ân oán của các ngươi lại ngày càng làm sâu sắc, nhưng, ngươi cũng không cần phải làm đến mức một chút đường sống cũng không lưu chứ.

Lý Kỳ cũng không có phủ nhận, nói: - Lúc Vương Phủ lão khinh người quá đáng, tại sao điện hạ không đem lời này nói với lão.

Triệu Giai nói: - Nhưng ta cũng không có thiên hướng lão a!

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Điện hạ, chỉ với tác phong ngang ngược kiêu ngạo vô lý của Vương Phủ kia, cùng với cái tính cách lòng dạ nhỏ mọn kia, cho dù lúc trước không có Vương Tuyên Ân, ta cùng với lão cũng sẽ không thể biến thù thành bạn, về phần giao hảo vậy càng thêm không thể nào.

Triệu Giai vội la lên: - Nhưng nếu như vậy, ta đây liền ---.

Lý Kỳ nói: - Liền cái gì?

Triệu Giai quay đầu, hừ một tiếng.

Lý Kỳ nghiêm túc nói: - Điện hạ, ngươi nếu thật sự cho rằng Vương Phủ sẽ mang đến cái gì cho ngươi, vậy ngươi có thể đã quá ngây thơ rồi, lão kia đều chỉ là vì chính mình, liền cái tính cách hai mặt kia, trở mặt so với giở sách còn nhanh hơn, nhớ rõ ban đầu là Hà Chấp Trung đề cử lão làm quan đấy, nhưng lão vừa chuyển lưng liền thượng tấu buộc tội Hà Chấp Trung, nếu như ngươi nghĩ dựa vào người như thế mà nói, vậy không thể nghi ngờ là tự chui đầu vào rọ.

- Điều này ta cũng biết. Triệu Giai than nhẹ một tiếng, nói: - Nhưng ta còn có lựa chọn sao?

- Đương nhiên là có, dựa vào Vương Phủ đây chẳng qua là hạ hạ sách.

Triệu Giai vừa nhấc mặt mày, nói: - Lời này ý gì?

Lý Kỳ ngoắc ngón tay.

Triệu Giai tức giận nói: - Ngươi không biết lại đây ngồi sao.

- Ta sợ ngươi đánh ta. Cách một cái bàn nói chuyện, vẫn là ổn thỏa một ít.

- Ngươi cũng biết sợ? Thôi. Thôi, tính ta sợ ngươi rồi.

Triệu Giai ảo não lắc lắc đầu, trên mặt lại đau nhức, nghiêng miệng. Đứng dậy ngồi xuống ghế phía trước bàn làm việc.

Lý Kỳ coi bộ dáng y thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng vừa hơi động, chính hắn cũng đau cái chết khiếp, thực là một đôi huynh không ra huynh, đệ không ra đệ nha. Nhỏ giọng nói: - Điện hạ. Kỳ thật chuyện của Vương Phủ này là dịp tốt để cảnh tỉnh ngươi, thịnh cực tất suy, kỳ thật cho dù ta không ra tay, sớm hay muộn lão cũng sẽ đi tới một bước này, bởi vì lão đã làm cho nhiều người tức giận. Mà ngươi hiện giờ mặc dù rất được Hoàng thượng sủng ái, nhưng thì tính sao, cho nên đại thần đều nhìn chằm chằm vào ngươi, nhất cử nhất động của ngươi, bọn họ đều rõ như lòng bàn tay, chỉ cùng một cái liếc mắt của Vương Phủ, đây đối với ngươi mà nói thật là một chuyện tốt sao?

Triệu Giai cau mày, nói: - Vậy ý của ngươi là gì?

Lý Kỳ tựa lưng vào ghế ngồi nói: - Ý tứ của ta không trọng yếu, trọng yếu ngươi là nghĩ thế nào kia, ngươi là muốn làm Tào Thực, hay là Tào Phi.

Triệu Giai sắc mặt cả kinh, ngơ ngác nhìn Lý Kỳ.

...

Hai canh giờ qua đi.

Mã Kiều tựa vào rào chắn đến sắp ngủ rồi, đột nhiên, cuối cùng cánh cửa từ bên trong mở ra, y khẩn trương tiến lên, tuy nhiên lại nhìn thấy Triệu Giai tức giận từ bên trong đi ra, y quá sợ hãi, chỉ vào mặt Triệu Giai, kinh hô: - Điện hạ, mặt của ngươi thế này là thế nào? Trong lòng lại thầm nói, ngươi cũng quá vô dụng, ngay cả Bộ Soái cũng đánh không lại.

Triệu Giai tay áo rung lên, tức giận hừ một tiếng, nói: - Ngươi hãy đợi mà xem chủ nhân của ngươi chịu chết đi.

Nói xong y liền nổi giận đùng đùng rời khỏi.

Mã Kiều sửng sốt cả nửa ngày, chợt nghe được bên trong truyền đến một tiếng rên rỉ, khẩn trương đi vào, khi thấy gương mặt đó của Lý Kỳ, cả kinh miệng há thật to.

Lý Kỳ khẩn trương nói: - Ngươi nha mau mau đóng cửa lại đi, để cho người khác nhìn thấy, ta còn có mặt mũi gặp người nữa?

Mã Kiều khẩn trương đóng cửa lại, tiến lên dò hỏi: - Bộ Soái, ngươi không sao chứ?

Lý Kỳ giận dữ nói: - Ta có sao hay không, đều viết ở trên mặt, ngươi không biết nhìn sao.

-....! Mã Kiều ngượng ngùng nói: - Bộ Soái, ngươi có bị nặng lắm không? Cuối cùng là chuyện gì xảy ra a?

Lý Kỳ buồn bực nói: - Ta làm sao mà biết, ngươi cũng không phải không nhìn thấy y vừa tới đã giống như con chó điên vậy, con mẹ nó chứ, tướng mạo anh tuấn của lão tử đều bị y làm hỏng rồi, thôi đi, thôi đi, đừng đi để ý đến y, mau mang hai quả trứng gà luộc nóng đến cho ta thoa thoa, đau chết mất.

- Ah.

Mã Kiều vừa mới quay lưng, Lý Kỳ đột nhiên nói: - Đúng rồi, phu nhân bây giờ đang ở đâu?

- Phu nhân đã về rồi.

Lý Kỳ sau khi nghe xong, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng vào lúc này, cửa đột nhiên mở ra, chỉ thấy Tần phu nhân đi đến, chuyện lớn như thế, nàng như thế nào lại yên tâm rời đi, kỳ thật nàng mới vừa rồi luôn luôn ở dưới lầu một, thấy Triệu Giai đi rồi, liền khẩn trương đi lên.

Chết tiệt! Lý Kỳ vội vàng giấu mặt sau đám văn kiện bày ở trên bàn, ấp úng nói: - Phu nhân, ngươi lúc tiến vào tốt xấu cũng phải gõ cửa chứ? Người ta hiện tại không tiện gặp người rồi.

- Ngươi không cần phải trốn, ta đều nhìn thấy. Tần phu nhân buồn bã thở dài, nói: - Ta vừa mới thấy Vận Vương điện hạ nổi giận đùng đùng rời đi, ngươi làm sao lại gây chuyện với y, ngươi và y không phải vẫn rất tốt sao.

Lý Kỳ buồn bực ngẩng mặt, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nói:

- Người nào bảo ta gây với y, rõ ràng chính là y chọc ta, hiện giờ ngoại trừ Vương Phủ ra, còn có người nào thảm hại hơn so với ta sao? Kính xin phu nhân đừng nói cho Hồng Nô, miễn cho cô gái nhỏ kia lo lắng.

Tần phu nhân hừ một tiếng nói: - Ngươi cũng biết còn có người quan tâm ngươi, giống như cái dạng này của ngươi bây giờ, ngươi cho là có thể giấu diếm được ai. Thôi, thôi, ta cũng chẳng muốn quản nữa, không, ta căn bản là không quản được, chính ngươi tự giải quyết cho tốt đi. Mã Kiều, ngươi liền đun chút nước ấm đến đây.

- Còn có trứng gà.

Mã Kiều gật gật đầu, xoay người liền đi ra ngoài.

Lý Kỳ mong đợi nói: - Phu nhân, ngươi giúp ta thoa nha.

Tần phu nhân thản nhiên nói: - Đợi lát nữa ta kêu tiểu Đào giúp ngươi.

Chỉ biết ngươi không tốt như vậy. Lý Kỳ phát huy nguyên vẹn tinh thần a q, nói: - Vậy cũng tốt, dù sao so với kẻ lỗ mãng Mã Kiều kia động thủ thì tốt hơn.

Tần phu nhân nói: - Chút thương ngoài da ấy cũng không khẩn cấp, nhưng Vận Vương bên kia ---?

Lý Kỳ vung tay lên nói: - Yên tâm, không có chuyện gì đâu.

Hai canh giờ về sau, lời nói dối của Lý Kỳ đã vô tình bị vạch trần.

Đang lúc Lý Kỳ còn đang soi gương, bỗng nhiên một đám thị vệ vọt vào, đi đầu đúng là Lương Sư Thành.

- Lý Kỳ, ngươi thật lớn --- a, mặt của ngươi bị làm sao vậy chứ?

Lương Sư Thành vừa mới chuẩn bị khởi binh hỏi tội, chợt thấy bộ dáng Lý Kỳ mặt mũi bầm dập, nhất thời si ngốc.

Lý Kỳ "Kinh ngạc" nói: - Thái úy, ngươi làm sao lại đến đây?

Lương Sư Thành nao nao, nói:

- Lý Kỳ, ngươi có biết ngươi lại chọc vào đại họa rồi hay không, ngươi --- ngươi tại sao có thể ẩu đả với Vận Vương chứ, y chính là Vương tử nha.

Lý Kỳ chỉ mình mặt nói: - Làm ơn, chúng ta chỉ là ẩu đả lẫn nhau, ngươi xem mặt ta này.

- Ẩu đả lẫn nhau đó cũng là lỗi của ngươi, Vận Vương y không vui, ngươi để y đánh hai quyền là xong, vì sao còn muốn trả đòn, giờ tốt lắm, mới vừa rồi Vận Vương đã bẩm báo với Hoàng thượng chuyện ở đây rồi, Hoàng thượng nghe xong, mặt rồng giận dữ, mệnh chúng ta tới bắt ngươi, giao do phủ Khai Phong giam giữ.

- Cái gì?

Lý Kỳ kinh hãi nói:

- Có nghiêm trọng như vậy hay không?

- Ôi. Lương Sư Thành than nhẹ một tiếng, vung tay lên, thị vệ phía sau y tiến lên đây, nói: - Đại nhân, đắc tội.

- Dừng tay, Ai dám động thủ, đừng trách ta không khách khí.

Mã Kiều đột nhiên che ở trước người Lý Kỳ, đoản đao nơi tay, khí thế thực sự là một người trấn ải, vạn người không qua được.

Trong lòng Lý Kỳ rùng mình, quát: - Mã Kiều, ngươi muốn tạo phản sao, còn không mau tránh ra.

- Bộ Soái?

- Nhanh lên tránh ra, ta không có việc gì.

Mã Kiều thấy Lý Kỳ vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng có chút mơ hồ, nhưng y vẫn tương đối tin tưởng Lý Kỳ đấy, nghe hắn nói như vậy, trong lòng biết hắn định có biện pháp, lúc này mới tránh ra.

Lý Kỳ lại hướng tới Lương Sư Thành chắp tay cười nói: - Hạ nhân này của ta là từ trên núi xuống, không hiểu quy củ, Thái úy chớ trách.

Lương Sư Thành ha hả nói: - Không có việc gì, không có việc gì, ngươi hãy cùng chúng ta đi một chuyến đi.

Lý Kỳ nghe giọng điệu hiền lành, trong lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra, biết y vẫn chưa vì chuyện của Vương Phủ mà ghi hận chính mình.

Đúng lúc này, Tần phu nhân đột nhiên đi ra, nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng hoảng hốt, điều nàng vẫn lo lắng rốt cuộc đã tới, chỉ cảm thấy thiên hạ như sắp sụp đổ xuống rồi vậy, vội hỏi: - Thái úy --

- Chúng ta cũng là phụng mệnh làm việc. Lương Sư Thành không đợi Tần phu nhân nói cho hết lời, đa căt đưt lời nàng, hô lên: - Dẫn đi.

Lý Kỳ vụng trộm liếc nhìn Tần phu nhân, thấy khuôn mặt vừa phẫn nộ, vừa lo lắng, nhỏ giọng nói: - Phu nhân không cần lo lắng, ta là người mệnh cứng rắn, nhất định có thể gặp dữ hóa lành.

Tần phu nhân lúc này thật sự muốn mắng cho Lý Kỳ một trận té tát, nàng từng nhiều lần khuyên bảo Lý Kỳ, bên ngoài đừng có cùng người làm ác, ít điểm nhuệ khí, nhưng Lý Kỳ chính là không nghe, còn làm trầm trọng thêm, hiện giờ rốt cục nếm đến quả đắng, quay mặt đi, tức giận đến mức không nói được gì, nhưng vẻ lo lắng trong mắt thì không cách nào che dấu.

Bình luận

Truyện đang đọc