BẮC TỐNG PHONG LƯU

Chân của hai người gần như cùng lúc đụng tới bóng, cú sút này của Trương Nhất Thủy có thể nói là dùng toàn bộ sức lực, chỉ cảm thấy lực cản quá lớn ở ngang chân, vấp ngã, cơ thể mất cân bằng, dúi người đổ về phía trước.

Khán giả được một phen tiếc nuối.

Vương Phủ và Thái Du đồng thời giơ lên hai nắm đấm, hết sức hưng phấn, tuy rằng bọn họ không thắng tiền, nhưng lại thắng Lý Kỳ và Lý Bang Ngạn, đây cũng là một chuyện vui lớn rồi.

- Còn chưa kết thúc.

Cao Cầu và Tống Huy Tông đồng thời nói.

Thì ra trong khoảnh khắc Trương Nhất Thủy ngã xuống, hoàn toàn không màng đến bản thân, lợi dụng quán tính này, chân trái nhấc lên phía trước, chân sau vừa hay chạm vào bóng, nhưng sức mạnh không lớn, bóng chậm rãi bay sang bên cạnh. Mà y lại ngã cắm đầu xuống đất, trên trán mất một mảng da lớn, máu tươi chảy xuống.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ba bóng đen đồng thời nhảy lên phía quả bóng ở trên không, chính là Trương Nhất Sơn và hai cầu thủ sân sau của đội Hoàng Gia. Hiển nhiên, tốc độ và sức bật của Trương Nhất Sơn đều mạnh hơn cả hai người. Nhưng hai người này kiên quyết chắn trước mặt y, không hề có một khe hở nào. Trương Nhất Sơn thì không đánh đầu thẳng vào gôn, mà đánh đầu thật mạnh đưa bóng sang hướng khác, chỉ thấy bóng lại bay về phía Trương Nhất Thủy.

Trong mắt khán giả thì đường chuyền này đúng là tự chui đầu vào rọ. Bởi vì Trương Nhất Thủy hiện giờ vẫn đang nằm trên mặt đất, ngươi truyền cho y, chẳng khác nào nhận thua rồi à. Nhưng đối với Trương Nhất Sơn mà nói, đây là lựa chọn tốt nhất và duy nhất của y. Điều y có thể làm chính là tin tưởng huynh đệ của mình.

Trương Nhất Thủy hiện giờ hai mắt đã bị máu tươi che mất hơn nửa, trong mơ hồ nhìn thấy quả bóng bay về phía mình, tâm niệm duy nhất trong lòng chính là ghi bàn. Chống hai tay xuống theo bản năng, nhấc người lên, hai chân đột nhiên thò ra trước, từ thế nằm sấp chuyển sang nằm ngửa, chân phải đưa ra quét một đường, không lệch về bên nào, nhằm trúng quả bóng bay tới.

Nhưng do y đang nằm ngửa, nên vì vậy mà tốc độ của bóng cũng vô cùng chậm, lảo đảo bay về phía khung thành.

Kiểu sút gôn này đúng là chưa thấy bao giờ.

Toàn sân đấu lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người ngừng thở, nhìn theo quả bóng từ từ đi lên.

Không còn nghi ngờ chuyện đây là cú sút quyết định thắng bại.

Toàn trường chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của mười hai cầu thủ trong sân đấu.

Gần như cùng một thời gian, cây nhang kia cũng đã cháy hết.

Có lẽ ông trời cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ kích thích, lại cho khán giả xem một trò vui nhỏ nữa. Chỉ thấy quả bóng da đụng vào mép khung thành, bật qua bật lại mấy lần.

Khán giả dõi theo được một phen thót tim.

Đông đông đông.

Cuối cùng quả bóng da cũng rơi xuống. Điều may mắn là, quả bóng rơi xuống phía sau.

- Hô. Vào rồi.

- Vào rồi.

Cầu thủ Tề Vân xã lập tức hưng phấn hét to lên.

Trương Nhất Thủy cũng thở dài một cái, nằm trên mặt đất, há mồm thở dốc, cú sút này y thật sự là phản ứng bản năng, mà bản năng thích đáng này có được từ sự luyện tập không ngừng nghỉ suốt mười mấy năm. Y không có một chút chắc chắn nào, nhưng cũng may trời không phụ người có tâm, vận may đã đứng về phía y.

Nhưng còn chưa kịp thở xong, mấy đồng đội của y đã chạy bổ về phía y, ai nấy đều vui mừng sung sướng.

- Tuyệt đẹp, tuyệt đẹp. Bàn thắng này thật sự là quá đẹp.

Tống Huy Tông lắc đầu, cảm thán vạn phần, ông ta thật sự không ngờ rằng, hoá ra quả bóng này còn có thể đá như vậy.

Lý Kỳ cười ha hả, quay sang Thái Du nói:

- Đa tạ, đa tạ.

Lý Bang Ngạn hiếu kỳ nói:

- Cảm tạ cái gì?

Lý Kỳ cười mà không nói.

Thái Du mặt sắp chuyển sang màu gan lợn. Một vạn quan này lại không cánh mà bay như vậy. Nhưng món tiền này cũng vẫn là chuyện nhỏ, dù sao cũng không phải một mình gã ta gánh vác, còn có đám người Vương Phủ nữa, chỉ là không thể làm gì được Lý Kỳ, điều này khiến gã ta vô cùng thất vọng.

Vương Phủ cũng là cảm thấy tiếc nuối lắc đầu, ánh mắt lại hướng về bên phía Tề Vân xã, trong mắt hiển thị rõ sự phẫn nộ.

Tề xã trưởng kia thật là oan uổng, kéo lê đôi chân mềm nhũn, trận đấu này lại đá thành như vậy, vốn dĩ là mặt như tro tàn, nhưng cú sút cuối cùng này lại khiến y quên đi mọi thứ ngoài sân, dường như đã tìm lại được cảm xúc mãnh liệt lúc đó, mà cũng đứng dậy hoan hô.

Không đúng, trận đấu vẫn còn chưa kết thúc, coi như thua tiền. Nếu có thể khiến tên tiểu tử này ra ngoại ô hứng gió bắc hai ngày. Thái Du bỗng nhiên nói:

- Hôm nay là thế hoà, tính sao?

Về điểm này, Tống Huy Tông cũng hết sức tò mò, không khỏi nhìn phía Lý Kỳ.

Lý Kỳ cười nói:

- Nếu là thế hoà, thì phải dựa vào sút phạt đền để phân thắng bại.

Sút phạt đền thì phải vào trận đấu loại mới đưa ra, Lý Kỳ cũng lười đưa ra hiệp phụ gì đó, chỉ cần trận đấu kết thúc, nếu như thế hòa, cứ bước luôn vào lượt đá phạt đền, nhưng từ trước đến giờ vẫn chưa từng có thế hòa, đây là lần đầu tiên.

- Sút phạt đền?

Lý Kỳ chỉ tay về phía đường kẻ đỏ ở giữa sân, nói:

- Sút phạt đền thật ra rất đơn giản, chỉ là hai bên luân phiên cử người đứng trước đường kẻ đỏ sút bóng. Trong 5 bóng đầu tiên, ai sút vào nhiều hơn thì người đó thắng. Nếu như lại hòa, thì sút thêm một vòng định thắng bại.

- Ồ, thì ra là như vậy, nghe có vẻ cũng thú vị đó.

Tống Huy Tông khẽ mỉm cười. Ông ta vẫn rất có niềm tin đối với đội Hoàng Gia, dù sao xét về thực lực tổng thể thì đội Hoàng Gia vẫn mạnh. Nhưng ông ta lại bỏ qua một nguyên tố then chốt, chính là tố chất tâm lý. Hai đội chắc đều chưa từng sút phạt đền, ai thắng ai bại cũng thật khó nói.

Đây là có ý gì, hồi hộp muốn chết, người có bệnh tim chắc không thể xem nổi. Lý Kỳ chẳng có chút thiện cảm nào đối với kiểu sút phạt đền này, không khí thật sự quá căng thẳng.

Những khán giả này cũng biết đến sút phạt đền, nhưng cụ thể là cái gì thì bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy. Nhưng bầu không khí đã dần dần trở nên căng thẳng.

Chỉ một lát sau, trận quyết chiến cuối cùng đã bắt đầu. Cầu thủ của hai đội cũng đã đi vào sân.

Người đầu tiên đi lên phía trước là Vương Trạch Vinh đội Hoàng Gia. Hiển nhiên bọn họ hy vọng cú sút đầu tiên cũng lấy được điềm tốt, ổn định quân tâm. Lần này sút phạt đền tuy không có người thủ môn, nhưng vòng lưới lớn như vậy, hơn nữa lại ở trên cao, độ khó không những không giảm, ngược lại còn tăng lên không ít.

Vương Trạch Vinh liên tục hít thở sâu, cố gắng thả lỏng tâm trạng của bản thân. Trên vai y đang gánh vác trọng trách, mà những toàn bộ những khán giả kia cũng đứng dậy, lẳng lặng nhìn vào sân đấu, không dám có chút ồn ào, sợ quấy rầy các cầu thủ trong sân.

Nhấc chân sút bóng.

Bóng vào.

Tống Huy Tông hưng phấn vung quyền, nói:

- Hay.

Cầu thủ số 3 kia thở phào một cái, trên mặt lộ ra nụ cười, vỗ tay cùng với các đồng đội.

Tề Vân xã cũng không dám chậm trễ, lượt đầu tiên đã cử ra Vương bài Trương Nhất Sơn.

Trương Nhất Sơn cũng không phụ sự kỳ vọng. Rút được một bàn đầu tiên cho Tề Vân xã.

Tiếp theo, số 2 đội Hoàng Gia tiếc nuối sút chệch ra ngoài.

Một tràng âm thanh tiếc nuối vang lên.

Không phải là độc nhất vô song, đợt thứ hai của Tề Vân xã cũng không thành công.

Bình luận

Truyện đang đọc