Hoàn Nhan Tông Bật cau mày nói:
- Nghe nhị ca nói như vậy, đệ lại nhớ tới một sự kiện, chính là hai ngày trước, đệ vô tình nhắc đến Nam triều với thê tử vừa bước qua cửa kia của đệ. Nàng liền hùng hổ đứng trước mặt đệ nói người Nam triều là giảo hoạt cỡ nào, nhắc nhở chúng ta không nên tin người Nam triều, nhưng đệ cũng không để ý, bây giờ nghĩ lại, là nàng giật giây đệ đi đề nghị Hoàng thượng xuất binh với Nam triều.
Hoàn Nhan Tông Vọng âm hiểm cười nói:
- Nữ nhân của Liêu Quốc giỏi việc lấy lòng nam tử. Các nàng có thể làm cho nam nhân thần hồn điên đảo, nói gì nghe nấy, chỉ cần cho các nàng một hy vọng nhất định, các nàng sẽ nghĩ hết cách giật dây nam nhân của chính mình báo thù cho mình.
Hoàn Nhan Tông Bật nói:
- Chắc không phải nhị ca muốn lợi dụng các nàng đi thuyết phục những người đó tán thành xuất binh phạt Tống.
Hoàn Nhan Tông Vọng gật đầu nói:
- Thuyết phục cũng không khả năng lắm, nhưng ít ra sẽ được hiệu quả không tồi. Có những lời nói ra từ miệng chúng ta, có lẽ mấy người thân Tống đó sẽ không tin, bởi vì chúng ta cũng không hiểu về Nam triều, nhưng Liêu Quốc và Nam triều giao hảo mấy chục năm, chắc những nữ nhân kia đều là vô cùng hiểu rõ về mọi thứ của Nam triều, bất kể là của cải của Nam triều, hay là nữ nhân, các nàng nhất định sẽ có cách mê hoặc nam nhân của họ nảy sinh lòng tham với Nam triều, chỉ cần có lòng tham, vậy là chúng ta đã thoải mái nhiều rồi, xuất binh phạt Tống, chỉ trong ngày một ngày hai.
Nói tới đây, gã lại quay sang Hoàn Nhan Tông Bật nói:
- Tứ đệ, gần đây tẩu tẩu đó của đệ thường xuyên nói với ta. Muốn gặp mặt các tỷ muội trước kia của nàng, ta đang nghĩ, sao không làm một buổi tụ hội, để những nữ nhân này tụ họp lại, cũng cho các nàng một cơ hội bàn bạc, xem thử họ sẽ nghĩ ra cách gì hay.
- Ay! Chuyện này nhị ca yên tâm, đệ trở về sẽ lập tức nói với nữ nhân của đệ.
Hoàn Nhan Tông Bật nói xong, lại cười ha hả:
- Nhị ca, hình như huynh rất tin tưởng đối với những nữ nhân này, có phải hai vị tẩu tẩu của đệ cũng thường xuyên giật dây huynh xuất binh phạt Tống hay không vậy!
Hoàn Nhan Tông Vọng buồn rầu lắc đầu. Nói:
- Thê tử kia của đệ vừa mới vào cửa, có lẽ đệ vẫn chưa thể nhận thức các nàng đáng sợ đến cỡ nào, đợi qua một thời gian, sau khi nữ nhân kia quen tính nết của đệ, đệ sẽ biết sự lợi hại của các nàng. Nhị ca đối với cái này cũng rất buồn bực, nữ nhân giành được trước kia, người nào dám nói chuyện lớn tiếng với ta, ta sẽ cho cô ta vài roi, nhưng mấy thê nữ này của A Thích Nhi lại không hề như vậy, nhìn bộ dạng các nàng, thật không xuống tay được, Nhị ca đã sắp bị hai nữ nhân kia làm cho phiền chết rồi, đành phải dụ dỗ các nàng, kỳ thật cũng không phải dụ dỗ, công Tống là chuyện sớm muộn.
Không ngờ nhị ca khiến hàng ngàn vạn kẻ thù nghe danh đã sợ mất mật, mà lại sợ nữ nhân? Hoàn Nhan Tông Bật thầm cười trong lòng vài tiếng, nói:
- Nhị ca, đệ nghe nói nữ nhân của Nam triều còn xinh đẹp hơn so với người Khiết Đan, người nào cũng giống như tiên nữ.
Hoàn Nhan Tông Vọng gật đầu nói:
- Điều này ta cũng nghe nói, nghe nói thiên hạ đệ nhất mỹ nhân là ở Nam triều, tên là Lý Sư Sư.
- Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân?
Hoàn Nhan Tông Bật kinh hô một tiếng, ánh mắt tránh gấp.
Hoàn Nhan Tông Vọng nhìn gã một cái, nói:
- Chuyện này thì đệ đừng nghĩ nữa, Hoàn Nhan Tông Hàn đã nói với ta rồi, nó đã chọn Lý Sư Sư này rồi, nếu ai còn giành với nó, nó sẽ liều mạng với kẻ đó.
Hoàn Nhan Tông Bật xấu hổ cười cười, nói:
- Không sao, không sao, hậu cung của Hoàng đế chim Nam triều kia người đẹp vô số, đến lúc đó một khi công phá Đông Kinh, những nữ nhân kia còn không tùy ý chúng ta chọn lựa.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười lạnh, nói:
- Ta không có hứng thú với bọn họ, ta nghe nói nữ nhân của tên đầu bếp kia người nào cũng dung mạo như tiên, đến lúc đó ta muốn đầu bếp thối kia sống không bằng chết.
Biện Lương!
Quân Khí Giám.
Sáng sớm, Lý Kỳ đã đi thị sát các viện vũ khí, đi một vòng, trời đã chạng vạng tối. Về tới Quân Khí Giám, hắn uống một ngụm trà, nghỉ ngơi một lát, quay sang Ngu Kỳ khen nói:
- Phó giám, gần đây ngươi làm rất tốt, đám thợ thủ công này đều vô cùng tập trung làm việc.
Ngu Kỳ vuốt cằm nói:
- Công lao này thì hạ quan không dám nhận, sở dĩ thợ thủ công ra sức làm như vậy, đó là bởi vì Quân Khí Giám hiện giờ đã không giống như trước, thù lao của bọn họ, trực tiếp tính bằng số lượng vũ khí, làm nhiều, bán nhiều, thì bọn họ được càng nhiều, năm trước tiền lương của bọn họ đã tăng rất nhiều, ăn tết lại được một khoản tiền thưởng hậu hĩnh, hạ quan nghĩ đây mới là nguyên nhân bọn họ ra sức làm việc.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Mặc dù đây là nguyên nhân chủ yếu, nhưng ngươi cũng đừng nên tự coi nhẹ mình. Tuy nhiên… đây vẫn chưa đủ, chắc chắn ngươi có thể làm tốt hơn nữa.
Hắn nói xong lại lấy một số sổ ghi chép từ trong ngực ra, đưa tới, nói:
- Những thứ này đều là thuộc về nhiệm vụ bên ngoài, ta hy vọng có thể mau chóng làm xong.
Ngu Kỳ nhận lấy rồi nhìn sơ qua, hoá ra đây là một bản danh sách vũ khí, kinh ngạc nói:
- Đây là…
- Chuyện này người đừng quản, ngươi chỉ cần nói với ta, có thể mau chóng hoàn thành hay không.
Ngu Kỳ khó xử nói:
- Giám sự, tuy rằng năm trước chúng tôi đã làm chuẩn bị đầy đủ, nhưng số lượng vũ khí đặc phái viên đặt mua đó, vẫn là cao hơn dự tính của chúng tôi rất nhiều, hiện giờ còn thiếu nợ vài đơn đặt hàng, hơn nữa nhiệm vụ vốn có cũng đã nhiều rồi, nếu thêm đơn này nữa, thì…
Lý Kỳ giơ tay, nói:
- Ta mặc kệ chuyện này, dù người phải tự mình làm, cũng phải làm ra cho ta, nhân thủ không đủ, thì đi tuyển thêm người. Những đơn đặt hàng còn lại kia có thể trì hoãn một chút, đến lúc đó ta sẽ can thiệp với đối phương.
Ngu Kỳ thấy Lý Kỳ đã hạ tử mệnh lệnh rồi, lập tức hành lễ nói:
- Hạ quan tuân mệnh.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:
- Ta không hy vọng có bất cứ người nào biết sự tồn tại của đơn đặt hàng này, nhớ kỹ, là bất cứ người nào, khi ngươi căn dặn xuống dưới, nhớ trước hết phải nghĩ ra lý do, hiện giờ Quân Khí Giám chúng ta nhận được nhiều đơn đặt hàng như vậy, chuyện này hẳn là không phải quá khó. Về phần mọi phí dùng cần thiết của đơn đặt hàng này, cứ trực tiếp lấy trong tài khoản. Nghe rõ chưa?
Làm nhiều vũ khí như vậy, giám sự muốn làm gì? Ngu Kỳ nghe vậy mặt đổ mồ hôi, nói:
- Hạ quan nghe rõ, hạ quan nhất định ghi nhớ lời của giám sự.
Lý Kỳ coi bộ dạng của hắn, đứng dậy, vỗ vỗ vai hắn, cười ha hả nói:
- Không cần căng thẳng, việc buôn bán đầu tiên chính là học cách biết giữ bí mật, nếu hết thảy đều công khai, thì làm sao kiếm tiền.
- Hạ quan hiểu.
Lúc này, tôi tớ tiến đến thông báo, nói:
- Khởi bẩm đại nhân, Tần Học Chính đến.
- Cho y vào. Ồ, kêu Túy Tiên Cư đưa đồ ăn đến, chắc y cũng chưa ăn cơm.
- Vâng