BẮC TỐNG PHONG LƯU

Ở thành Biện Kinh không thiếu những đại phú hào. Năm trăm văn một món không là gì đối với bọn họ. 

Những món này vừa mới ra lò, liền được rất nhiều người khen ngợi. Các khách hàng được thưởng thức đều hận không thể ăn hết toàn bộ vào bụng. Mà hội viên Hoàng Kim thì càng ngày càng tăng. Lý Kỳ vừa mới thở dốc một hơi, hiện tại công việc lại trở nên lu bù. Mà danh tiếng của hắn, cũng truyền khắp thành Biện Kinh giống như Tần phu nhân. 

Mỗi khi Lý Kỳ nấu ăn, đều cho mấy người Ngô Tiểu Lục ở một bên học. Những món này tương đối dễ làm. Nếu mấy người Ngô Tiểu Lục học xong, hắn liền có thể đưa ra càng nhiều món ngon khó làm. Chẳng hạn như Tôm Hẹ Thái Cực, Long Phượng Trình Tường. 

Trù nghệ cao siêu của Lý Kỳ, đã khiến lòng hiếu kỳ về ba món ngon phía sau ba câu đối tuyệt thế càng thêm mãnh liệt. Nhưng rất tiếc nuối, cho tới bây giờ còn chưa có người nào đối được một câu trong đó. 

Sinh y đã đến lúc hồng hỏa, Lý Kỳ tự nhiên cũng rất cao hứng. Chính là mấy ngày liên tiếp, vẫn không thấy bóng dáng của Quý Hồng Nô đâu. Khiến cho hắn không khỏi cảm thấy thất vọng. Nhưng những chuyện như vậy không thể miễn cưỡng được. Tuy nhiên hắn cũng không lập tức tìm các ca kỹ khác. Bởi vì đây chính là cái cớ tốt nhất để lần sau hắn tới Phượng Tê Lâu. 

Quý Hồng Nô không tới, ngược lại tới hai con cá sấu lớn. 

Bạch Thế Trung cùng phụ thân của Tần phu nhân, Vương Trọng Lăng. 

Lần này bọn họ tới Túy Tiên Cư, không phải tới ăn cơm, mà là vi Lý Kỳ.

Mặc dù Lý Kỳ chưa từng gặp hai lão hàng này, nhưng cũng rất quen thuộc. Không vì cái gì khác, chỉ vì hai lão hàng này thường xuyên đặt bàn cơm ở Túy Tiên Cư. Điều quan trọng nhất, chính là hai lão này chưa từng trả tiền. Ngay cả thẻ hội viên cũng không đăng ký một tấm. 

Hãm hại! Quả thực quá hãm hại! 

Không có biện pháp, ai bảo hai người đó quan hệ thân thiết với Tần phu nhân như vậy. Lý Kỳ chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ. 

Trong phòng Thiên Thượng Nhân Gian, một lão già đầu đội mũ lụa, khuôn mặt gầy gò, xương gò má nổi lên. Để một bộ dâu rê đã bạc một nửa. Hai mắt sáng ngời hữu thần. Lờ mờ có thể thấy được khi còn trẻ rất phong thái. Người này chính là hữu thừa tướng Bạch Thế Trung.

Ngồi bên cạnh Bạch Thế Trung là một lão già mập mạp. Mặt mày hồng hào, hai mắt híp lại, tinh quang bắn ra bốn phía. Một bộ Phật Di Lặc. Người này chính là phụ thân của Tần phu nhân, Vương Trọng Lăng. 

Tuy nhiên Lý Kỳ rất hoài nghi, bộ dáng như vậy sao có thể sinh ra một mỹ nhân tuyệt sắc như Tần phu nhân. Chẳng lẽ là thẩm mỹ viện? 

Tần phu nhân thì ngồi bên cạnh. 

- Tại hạ Lý Kỳ, bái kiến hai vị đại nhân. 

Lý Kỳ lần lượt hướng Bạch Thế Trung và Vương Trọng Lăng thi lễ. Trong lòng thì nói thầm, vì sao hai lão hàng này lại chợt tới đây tìm mình?

Bạch Thế Trung đánh giá Lý Kỳ một phen, vuốt râu, gật đầu mỉm cười nói: 

- Quả nhiên tuấn tú lịch sự. 

Dùng tuấn tú lịch sử để hình dung một đầu bếp, đây là lần đầu tiên Bạch Thế Trung nói như vậy. 

Nhưng Lý Kỳ lại lơ đễnh. Ngoại trừ việc đồng ý với lời Bạch Thế Trung ra, hắn không có chút ba động nào, chỉ mỉm cười. 

Vương Trọng Lăng cười khổ nói: 

- Cũng không biết thân gia này của ta gặp vận gì. Túy Tiên Cư sắp phải đóng cửa, đột nhiên xuất hiện tiểu tử người. Tuy cứu sống được cửa hàng, nhưng lại làm khổ tiểu nữ của ta.

- Phụ thân nói những lời này làm gì? 

Tần phu nhân bất mãn. 

Vương Trọng Lăng cười ngượng ngùng không nói gì thêm. Dù sao chỗ này còn có Lý Kỳ là người ngoài. 

Lý Kỳ nghe mà mơ hồ. Nghe ngữ khí của ngươi, có vẻ như ngươi rất khó chịu với việc lão tử cứu được Túy Tiên Cư vậy. 

Hắn không biết rằng. Từ khi trượng phu của Tần phu nhân qua đời, Vương Trọng Lăng vẫn muốn con gái bán quán trở về nhà ở. Nguyên bản Tần phu nhân cũng đã đáp ứng rồi. Nhưng tiếc rằng Lý Kỳ chợt xuất hiện, thoáng cái đã thay đổi tình hình. Thật đúng là người tính không bằng trời tính.

Bạch Thế Trung nghe lão hữu nén giận, cũng biết nguyên nhân trong đó, cười ha ha, chuyển chủ đề, hướng Lý Kỳ hỏi: 

- Nghe nói chao, lẩu uyên ương, còn có Thiên Hạ Vô Song đều là do ngươi làm? 

Lý Kỳ gật đầu: 

- Đúng vậy. 

- Những món đó chính do ngươi nghĩ ra? Hay là học của người khác? 

- Chính là phụ thân của tại hạ truyền lại. 

Lý Kỳ không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp. Tài nấu nướng của hắn vốn là cha của hắn dạy. Nói như vậy cũng là hợp tình hợp lý. 

- Vậy lệnh tôn còn trên đời không?

Vấn đề này Lý Kỳ rất khó trả lời. Nên hắn chỉ ảm đạm lắc đầu, cũng không đưa ra câu trả lời minh xác. 

Bạch Thế Trung thoáng gật đầu, đoán là phụ thân của Lý Kỳ đã chết rồi, cũng không tiện nói gì thêm. Lại chỉ về phía ba câu đối: 

- Ba câu tuyệt đối kia cũng là do ngươi làm? 

Lý Kỳ sững sờ, vụng trồm nhìn Tần phu nhân. Vừa vặn Tần phu nhân cũng nhìn sang. Hai người trao đổi ánh mắt kinh ngạc. Lý Kỳ lập tức hiểu ý nói: 

- Ba câu đối đó không phải do tại hạ làm, mà là tại hạ nghe đồn. 

Vừa nãy Tần phu nhân đã dùng ánh mắt nói cho hắn biết, cứ thành thực mà nói. 

- Nói bậy, ba câu đối đó chính là thiên cổ tuyệt đối, sao có thể là nghe đồn.

Vương Trọng Lăng trầm giọng nói. Về việc Lý Kỳ bức Tần phu nhân xuất hiện quản lý Túy Tiên Cư, ông ta cũng biết một ít. Ông ta rất phản đối việc này. Nhưng ông ta lại không lay chuyển được Tần phu nhân. Cho nên chỉ có thể trút giận lên người Lý Kỳ. 

Bạch Thế Trung giơ tay, ý bảo lão hữu bình tĩnh. Sau đó cười nói: 

- Đã như vậy, vậy vì sao lần trước ngươi lại nói với con gái ta, ba câu đối đó ngươi thấy được khi điĐi nhà xí? 

Cô nàng Bạch nương tử cũng thật là. Việc nhỏ như vậy cũng nói với phụ thân. Lão tử đúng là bội phục. 

- Điều này 

Lý Kỳ lộ vẻ xấu hổ. Trình độ văn chương của hắn rất bình thường. Nếu nói ba câu đối này là do hắn làm, người bên ngoài chỉ cần thử một lát, kiểu gì chả lòi đuôi. 

- Chần chừ cái gì mà chần chừ. Tiểu tử mau thành thật khai báo. 

Vương Trọng Lăng kêu lên. 

Bạch Thế Trung cười nói: 

- Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi có lời khó nói? 

Kỳ quái? Vì sao hai lão hàng này lại quan tâm tới ba câu đối của ta như vậy? 

Lý Kỳ âm thầm nhíu mày, hơi chần chờ một lúc, mới mỉm cười đáp: 

- Tại hạ sao dám lừa gạt đại nhân. Chỉ có điều ba câu đối đó đúng là tại hạ nghe đồn. Nếu như là tại hạ làm, vậy tại hạ đã sớm thừa nhận. Việc này đâu phải việc xấu gì mà phải từ chối hay giấu diếm.

Bạch Thế Trung hơi sững sờ, thấy hắn nói cũng hợp tình hợp lý. Tuy nhiên ông ta vẫn không tin lời Lý Kỳ hoàn toàn, thử hỏi: 

- Vậy trong lòng ngươi đã có vế dưới chưa? 

"Đồ mồ hôi! Ta chỉ là một đầu bếp, ngươi bảo ta đi đối câu đối? Thực không biết làm sao người leo lên được chức thừa tướng." 

Lý Kỳ cười khổ nói: 

- Đại nhân quá đề cao tại hạ rồi. Tại hạ chỉ là một đầu bếp. Nếu là nấu ăn, còn có chút nắm chắc. Nhưng đối câu, thực không phải sở trưởng của tại hạ. 

Bạch Thế Trung tự biết câu hỏi này có chút ngu ngốc, mặt già đỏ lên, lại nói: 

- Tốt, ngươi đã nói tới nấu ăn, vậy ta hỏi ngươi ba món ăn dấu sau ba câu đối kia là thế nào?

Lý Kỳ biết chuyện này Tần phu nhân cũng không biết, liền cười ngượng ngùng nói: 

- Thực ra ba món đó là truyền thừa từ tổ tiên của Lý gia tại hạ. 

Thái Lão Tam trừng mắt nhìn Lý Kỳ, tức giận nói: 

- Nếu không phải con gái ta cáo tri từ trước, thì lão phu cũng tưởng rằng ba món đó là món ăn tổ truyền của Tần gia rồi. 

Lý Kỳ cười ngượng ngùng, không dám nói tiếp.​

Bình luận

Truyện đang đọc